Sau tang lễ của đế vương, trời đất như lặng đi một nhịp.
Dân chúng trong thành đều bận rộn lo hương khói. Các bậc quan lại rúng động vì di chiếu chỉ để lại ba chữ duy nhất:
“Đừng tìm người.”
Không ai hiểu. Nhưng người từng đứng bên cạnh Chu Tĩnh Nguyên… đều biết rõ. Người đó chính là Tịnh Dạ.
Thế nhưng Tịnh Dạ đã đi rồi.
Không ai biết chàng rời cung vào giờ nào. Không ai tiễn. Không ai cản.
Chỉ có vài vị thái giám trong cung nói rằng: đêm trước khi đi, Quốc sư một mình đứng trước linh cữu đế vương, tụng kinh suốt bảy canh giờ không nghỉ. Sau đó, người để lại một bức thư tay:
“Khi người không còn, kẻ ở lại chính là tội nhân của lòng mình. Ta nguyện gột tâm, đoạn tình, quên đi nhân thế để người được yên giấc.”
Chữ cuối cùng mực nhòe, không rõ là vì lệ hay vì mưa.
Mười năm sau.
Trên ngọn núi Bạch Mộc ở phương Nam, có một am nhỏ dựng bằng tre nứa, mái phủ rêu xanh, nằm giữa rừng trúc thanh u. Người trong am không xuất hiện, không tiếp khách, không rời núi.
Tương truyền, vị tu nhân trong ấy mỗi ngày chỉ tụng đúng một đoạn kinh:
“Nguyện đời đời kiếp kiếp, không sinh trong vương thất, không gặp đế vương. Nếu gặp, xin đoạn tuyệt.”
Thế nhưng… không ai biết, mỗi đêm khi tiếng gió lùa qua mái lá, người ấy vẫn giữ một vật bên mình—một chuỗi tràng hạt đã đứt, từng viên từng viên lăn trong lòng bàn tay như đếm lại những mảnh hồi ức không thể gom lại.
Một lần, có tiểu đồng lên núi thăm thầy, thấy người đó ngồi dưới gốc cây, mắt khép hờ, miệng khẽ cười.
Cậu tò mò hỏi:
—Sư phụ, người đang nhớ ai vậy?
Người tu sĩ áo xám đáp rất khẽ, như gió thoảng:
—Nhớ một người… từng hứa sẽ không để ta cô đơn.
Cậu bé không hiểu, chỉ cười ngây thơ rồi chạy đi.
Còn người ấy—Tịnh Dạ—lại khẽ cúi đầu, lần tay qua một viên tràng hạt, khẽ tụng:
“Nam mô A di Đà Phật…
Cầu kiếp sau gặp lại…
Dù không nhớ nhau… xin đừng quên.”
Đêm ấy, trong giấc mơ, Tịnh Dạ thấy mình đi giữa biển sen trắng.
Có một người khoác áo gấm thêu rồng, bước từ phía xa đến, ánh mắt cười rạng như thuở nào, nói:
—Lần này… ta tới sớm.
Tịnh Dạ giật mình tỉnh dậy. Cửa am khe khẽ mở, ánh trăng soi xuống chiếc bồ đoàn đã sờn vải. Bên ngoài, cánh hoa mộc rơi trắng mặt đất, gió nhè nhẹ thổi, như có người vừa lướt qua bậc thềm.
Chàng không đi ra xem.
Chỉ khẽ khép mắt lại.
Vì chàng biết—có người… đã chờ đủ mười năm để giữ lời hứa…
Và chàng… cũng đã gột sạch kiếp này để bước vào kiếp sau.

Comments (0)
See all