Mùa thu năm ấy, tại vùng đất Vân Nam – nơi núi cao mây phủ, hoa mộc trắng nở ngập lối mòn.
Trong một ngôi học đường nhỏ dưới chân núi, có một vị tiên sinh dạy chữ nho, dung nhan nhã nhặn, áo vải lam, ánh mắt dịu như nước đầu xuân. Người ta gọi y là Tiên sinh Tạ Dạ.
Tạ Dạ sống một mình, chưa từng lấy vợ, cũng chẳng nói nhiều. Chỉ có điều lạ—trên cổ tay y luôn đeo một chuỗi tràng hạt gỗ mun, đã mòn nhẵn theo năm tháng.
Khi học trò hỏi:
—Thưa thầy, đó là kỷ vật sao?
Y chỉ khẽ cười:
—Là món nợ… chưa có người tới nhận.
Một ngày đầu đông, có một khách lữ hành ghé qua học đường xin trú nhờ. Người ấy vóc dáng cao lớn, ánh mắt trầm tĩnh, thần sắc nho nhã nhưng mang khí khái của kẻ từng chinh chiến.
Gió bắc rít ngoài sân, hoa mộc rụng trắng bên thềm.
Người lữ hành nhìn chuỗi hạt trên tay Tạ Dạ, khẽ cau mày.
—Thứ ấy… rất quen mắt.
Tạ Dạ mỉm cười, tay rót trà:
—Thứ đã cũ rồi, chẳng còn ai nhớ.
Người kia không nói, nhưng ánh nhìn lặng đi, như chạm phải một tầng sương xưa cũ.
Tối hôm đó, trong khi tuyết rơi đầu mùa, Tạ Dạ mộng thấy một đoạn mơ:
Chàng thấy mình là một tu sĩ mặc áo xám, đứng dưới chân một bậc đế vương đang hấp hối.
Thấy máu đỏ thấm vào tay.
Thấy lời hẹn về một kiếp sau.
Và thấy nụ cười dịu dàng giữa biển hoa mộc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, người lữ hành đã rời đi.
Chỉ để lại một phong thư, dán bằng dấu ấn kỳ lạ, không phải quan ấn mà là... một chữ “Nguyên” viết bằng mực vàng.
Tạ Dạ mở ra, chỉ thấy bốn hàng chữ:
“Nếu ta đến muộn một kiếp, xin cho ta đi trọn đời này bên cạnh ngươi.
Nếu ngươi quên hết, ta sẽ kể lại từng ngày cho ngươi nghe.
Nếu ngươi không nhận ra, ta nguyện chờ đến khi lòng ngươi nhớ lại.
Chỉ mong… kiếp này, ta không phải đứng tiễn ngươi bước vào cửa Phật nữa.”
Bút tích cứng cáp, nhưng ở cuối thư... chữ run rất khẽ, như người viết đã thấm nước mắt khi viết.
Tạ Dạ siết chặt chuỗi tràng hạt. Một giọt lệ rơi xuống viên hạt thứ mười chín—nơi năm xưa từng đứt.
Y đứng dậy, đi ra ngoài hiên. Trời đang rơi tuyết trắng, bên ngoài có một người đang đứng lặng dưới cây hoa mộc, chờ từ rạng đông đến chính ngọ.
Ánh mắt ấy… rốt cuộc y nhận ra.
Là ánh mắt từng lặng lẽ nhìn mình tụng kinh…
Là người từng ôm y vào lòng giữa cơn mộng cuối cùng của một đế vương.
Là lời hứa… “Kiếp sau ta đến sớm.”
Tạ Dạ bước xuống thềm.
Người kia nhìn y, ánh mắt đau đáu chờ một câu nói.
Y không nói.
Chỉ vươn tay… tháo chuỗi tràng hạt xuống, đưa cho hắn.
—Ta chờ ngươi mãi mà chẳng thấy ai đến nhận. Giờ… ta giao lại.
Người kia cười. Trong đôi mắt vừa có nước, vừa có lửa.
Họ đứng bên nhau giữa trời đông, hoa mộc rơi như tuyết, thời gian như lặng lại.
Không cần nói gì thêm. Chỉ cần đời này còn nhau.
Vì khi yêu đủ sâu… thì dù trăm kiếp trôi qua,
Một ánh mắt cũng có thể đánh thức cả đoạn tiền duyên bị phủ bụi.

Comments (0)
See all