Cố Thanh Trầm đứng trước cánh cửa tầng -9, nơi mọi bản đồ hệ thống đều lờ đi. Cánh cửa bằng đồng đen, lạnh buốt như kim loại chạm vào linh hồn. Không có khóa, không có tay nắm, chỉ có một dòng chữ cổ: “Người giữ chân thật, mở bằng lòng.”
Cậu rút ra một giọt máu, nhỏ vào giữa cửa. Trong tích tắc, kim loại như tan ra, mở ra một hành lang xoáy, dẫn đến thế giới không tồn tại trên bản đồ.
Bên trong là một căn phòng... không đúng hơn là một không gian uốn cong thời gian. Mỗi bước chân như đi xuyên qua một ký ức. Trên tường, các bức tranh đen trắng chuyển động – chính là quá khứ của những linh hồn từng bị Kỵ Luân Hội trục xuất khỏi luân hồi.
Ở giữa phòng là một chiếc bàn đá. Trên đó, Lâu Thời Thiên đang bị trói bởi những sợi xích bằng máu – máu từ chính những người hắn từng giết hoặc từng yêu.
Cạnh hắn, người phụ nữ tóc trắng đang niệm chú.
"Ngươi tới trễ." – Bà ta không quay đầu, nhưng biết cậu đến.
"Thả hắn ra." – Cố Thanh Trầm gằn giọng, mắt âm dương đỏ rực.
"Ngươi sẵn sàng đánh đổi chính mình?" – Bà ta hỏi.
"Phải." – Cậu bước vào, đặt tay lên bàn đá. "Ta là truyền nhân thứ 19, nhưng nếu chính gia tộc ta đã góp phần duy trì cái luân hồi giả dối này, thì ta... sẽ phá bỏ nó."
Lời vừa dứt, kết giới tầng -9 biến động. Mọi luật lệ bị đảo lộn. Không còn quy tắc nào trói buộc cậu. Mắt âm dương rực sáng. Cậu triệu hồi Thiên Nhãn Tứ Phủ – một ấn pháp cổ đại chưa từng ai dám dùng vì cái giá phải trả là... ký ức sống.
Một giọng nói vang trong đầu:
"Ngươi muốn nhớ, phải quên chính mình. Ngươi muốn giữ, phải buông tất cả. Ngươi chọn gì, Cố Thanh Trầm?"
Cậu cắn răng: "Ta chọn giữ hắn."
Lập tức, ánh sáng nổ tung. Kết giới bị phá. Lâu Thời Thiên ngã vào vòng tay cậu, còn người phụ nữ kia tan biến – như chưa từng tồn tại.
"Thanh Trầm..." – giọng Lâu Thời Thiên run nhẹ, hắn đưa tay chạm vào má cậu. "Ngươi mất gì vậy...?"
Cố Thanh Trầm mỉm cười. "Ta... không nhớ rõ nữa. Chỉ biết, ta vẫn chọn ngươi."
Trong khi đó, tại tầng trên, Ngọc Bích Xuyên mở một phong thư cổ trong kho lưu trữ. Là thư tay của tổ tiên Cố Gia – đời thứ nhất. Trong đó viết:
"Một ngày nào đó, truyền nhân đời thứ 19 sẽ phá bỏ Luân Hồi Giả. Hãy giữ lấy người hắn yêu, vì chỉ có linh hồn đó mới giúp hắn nhớ lại."
Cậu thẫn thờ nhìn xuống tầng -9 qua lớp kính mờ.
Cậu biết... Ký ức, luân hồi, yêu hận... Tất cả sắp bắt đầu lại – nhưng không còn ai nguyên vẹn.

Comments (0)
See all