Ánh chiều xuyên qua khung cửa kính của trụ sở Cục Điều Tra Siêu Nhiên, loang màu đỏ máu lên những tấm hồ sơ trải đầy trên bàn. Ngọc Bích Xuyên ngồi thẫn thờ giữa gian phòng nghiên cứu cũ, những ngón tay gầy nhẹ lật từng trang tài liệu mà đôi mắt cậu không còn tập trung nữa.
Từ hôm Cố Thanh Trầm quên mất cậu, mọi thứ như sụp đổ một lần nữa.
“Có những mối nhân duyên, chỉ cần một đời là đủ để khắc cốt ghi tâm… Nhưng nếu người ta đã chọn quên đi, liệu sự tồn tại của mình còn ý nghĩa gì nữa?”
Câu hỏi đó vang vọng trong lòng Bích Xuyên.
Cậu không biết rằng phía sau bức tường kính mờ, Lâu Thời Thiên đang lặng lẽ quan sát. Ánh mắt hắn vẫn sâu như đầm lặng, vẫn có chút gì đó không thể lý giải – một phần day dứt, một phần ghen tuông, một phần… chính là sợ hãi.
Hắn đang sợ mất đi thứ mà mình chưa kịp nhận thức đủ: tình cảm dành cho Ngọc Bích Xuyên.
Trong tầng hầm của Cục, tổ chức Kỵ Luân Hội đã cử một đặc phái viên mới tới: Thái Trần Dực, một người từng bị cho là mất tích hơn ba năm trong một vụ "xuyên giới" thất bại.
Hắn đứng trước mặt Dư Triệu, giọng nói khô lạnh như gió đêm:
“Tôi đến để xác nhận: vết cắt giữa hai thế giới đang bắt đầu mở rộng. Và nguyên nhân, không ai khác ngoài việc giải phóng Huyết Ấn tại tầng -9.”
Dư Triệu gằn giọng: “Chúng tôi không chủ đích giải phóng gì cả. Mọi thứ là ngẫu nhiên.”
“Không có gì là ngẫu nhiên,” Trần Dực cười khẽ, “Kể cả việc Ngọc Bích Xuyên tồn tại ở thế giới này… cũng không hề là ngẫu nhiên.”
Dư Triệu sững lại.
Tối đó, một đoạn sóng siêu linh đột ngột bùng phát tại khu vực cầu nối giữa hai giới: Trạm Cầu Vọng – nơi từng được niêm phong từ 73 năm trước vì biến cố xuyên giới. Cục buộc phải điều động nhóm điều tra đặc biệt.
Cố Thanh Trầm, dù chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn khăng khăng xin đi.
“Anh không nhớ gì về Ngọc Bích Xuyên,” Dư Triệu cảnh báo, “Vậy cậu đi vì cái gì?”
“Vì tôi nhớ cậu ấy đau lòng.”
“…?”
“Không phải ký ức, mà là cảm xúc. Tim tôi đau mỗi khi cậu ấy nhìn tôi như người xa lạ. Cảm xúc đó không nói dối.”
Cùng lúc, Bích Xuyên nhận được một bức thư tay, bên ngoài không đề tên người gửi.
Bên trong chỉ ghi một câu:
“Cầu Vọng mở ra là lúc ngươi phải lựa chọn: ở lại, hay rời đi mãi mãi.”
Cậu siết lá thư trong tay, lòng nổi bão.
Trạm Cầu Vọng – một nơi tồn tại giữa hai dòng chảy linh lực, có thể tạm thời kết nối với những thế giới song song hoặc luân hồi chưa hoàn tất. Tại đây, vết rạn vỡ giữa hai thế giới đã bắt đầu giãn rộng. Gió thổi ngược chiều, không khí mang theo bụi linh hồn lấp lánh như tàn tro.
Cố Thanh Trầm và đội tiếp cận hiện trường trong bộ giáp chống linh lực. Nhưng chỉ vài bước tiến vào trung tâm, mọi thiết bị điện tử đồng loạt tắt ngấm.
Bỗng — một cơn chấn động mạnh khiến mọi người chao đảo.
Từ trong làn khói linh thể, một bóng người xuất hiện: Lâu Thời Thiên.
“Ngươi không được phép ở đây!” – Cố Thanh Trầm hét lên.
“Ta đến để đưa cậu ấy đi.” – hắn đáp, ánh mắt đỏ lựng. “Cậu ấy không thuộc về nơi này.”
“Ngươi lấy quyền gì mà định đoạt điều đó?”
“Ta từng hứa sẽ không làm tổn thương cậu ấy nữa.” – Lâu Thời Thiên quay đầu, giọng trầm hẳn. – “Vậy nên lần này, nếu để cậu ấy tiếp tục ở lại, thì mọi thứ sụp đổ là do ta. Ta... không thể.”
Ngọc Bích Xuyên xuất hiện.
Ánh sáng từ phía sau cậu khiến cả hai người đàn ông phía trước im bặt.
“Không ai đưa em đi cả,” cậu nói, giọng nhẹ như gió, “Em tự chọn.”
Cậu nhìn Lâu Thời Thiên:
“Anh từng bảo... nếu không thể yêu em trọn vẹn thì hãy giết em cho xong. Giờ thì sao? Anh vẫn muốn đưa em rời khỏi đây, trong khi chính nơi này mới giúp em có một lý do để tồn tại.”
Lâu Thời Thiên cắn chặt môi. Bàn tay buông thõng.
Ngọc Bích Xuyên quay sang Cố Thanh Trầm. Ánh mắt cậu dịu lại.
“Em chọn ở lại... Nhưng nếu một ngày nào đó, anh nhớ lại mọi thứ – nhớ em, nhớ những gì mình từng có – thì đừng đến tìm em.”
“Vì sao?” – Cố Thanh Trầm lặng đi.
“Vì em sợ...” – giọng cậu vỡ ra, “...em không đủ can đảm để từ chối thêm một lần nữa.”
Vết cắt giữa hai thế giới đóng lại sau lưng cậu.
Mọi người tan đi trong ánh linh lực mờ nhạt.
Chỉ còn ba người… và một ký ức sắp vỡ vụn.

Comments (0)
See all