Ba ngày sau sự cố tại Trạm Cầu Vọng.
Cố Thanh Trầm không nói một lời nào từ khi tỉnh lại. Dư Triệu ngồi đối diện, hồ sơ chất thành đống, nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm vào một tờ giấy nhỏ — bản sao của báo cáo linh lực sau giấc mộng nhân tạo.
Dấu hiệu linh hồn ngàn năm đã biến mất. Không còn phân tích được dấu vết tồn tại.
Không còn Ngọc Bích Xuyên.
Không còn gì cả.
Trên hành lang tầng 13 – nơi lưu trữ những hồ sơ cấm, Lâu Thời Thiên đứng trước cánh cửa đóng kín mang ký hiệu “∞ – Lưu Hồn Trạm”. Hắn đã đi gần nửa vòng Trái Đất chỉ để tìm đến nơi này – một cơ sở được Kỵ Luân Hội phong ấn hàng trăm năm, chứa những “hồn không tên” – những cá thể từng tồn tại nhưng không thể xác định được nguồn gốc.
Khi cửa mở, một cơn lạnh tràn qua sống lưng. Hắn lặng bước vào.
Từng hũ linh thạch xếp đều trên kệ gỗ đen. Mỗi hũ mang một sắc màu linh lực khác nhau, đại diện cho những linh hồn từng bị xóa khỏi quy luật luân hồi.
“Ngươi muốn tìm một linh hồn không thuộc thế giới này.” – Một giọng nữ trầm vang lên phía sau.
Là Lạc Linh – thủ hộ nhân cuối cùng của Lưu Hồn Trạm.
Hắn gật đầu.
“Ngươi biết cái giá phải trả?”
“Ta chưa từng sợ.”
Lạc Linh nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
“Không ai cứu được những giấc mộng đã vỡ.”
Trong khi đó, ở khu vực miền Trung, một hiện tượng dị thường xảy ra tại vùng Lâm Sơn Quỷ Tích: từng đàn chim rơi khỏi bầu trời, đất bỗng nứt ra giữa trưa nắng, và các thầy phong thủy đều từ chối đến gần.
Cục Điều Tra Siêu Nhiên lập tức cử người đến. Cố Thanh Trầm xung phong đi đầu.
“Em chắc chứ?” – Dư Triệu hỏi. “Cậu chưa hồi phục.”
“Không cần hồi phục,” – cậu trả lời, giọng lạnh tanh, “Em chỉ cần làm gì đó để không phát điên.”
Lâm Sơn Quỷ Tích như một mê cung thiên nhiên. Không có tín hiệu, không có chim chóc, không tiếng gió. Nhưng khi bước chân qua khe đá thứ 7, một luồng khí linh đột ngột xuất hiện – giống hệt luồng khí từng hiện diện trong giấc mơ nhân tạo.
Cố Thanh Trầm dừng bước. Cậu rút mảnh bùa cháy dở ra, niệm chú nhẹ.
Linh lực phát ra ánh sáng xanh nhạt, bay theo hướng gió… và dừng lại ở một khe đá nhỏ bên vách núi.
Cậu lần theo. Dưới lớp rêu phủ là một... cánh cửa gỗ cổ đại, có khắc phù văn gần như trùng khớp với dấu ấn mà Bích Xuyên từng vẽ lên tay cậu.
Cánh cửa mở ra.
Bên trong không phải không gian tự nhiên.
Là một phòng đá ngầm, với vòng tròn triệu hồn ở giữa – hoàn chỉnh, chưa hề bị phá.
Trên vách, là dòng chữ máu viết bằng thứ ngôn ngữ cổ:
“Giấc mộng không thể hồi sinh… nhưng có thể kéo dài mãi mãi, nếu kẻ nhớ vẫn còn sống.”
Và ở giữa vòng triệu hồn, là một hồn thể mỏng như sương – bất động, không có tên, không hình thù rõ rệt.
Nhưng trái tim Cố Thanh Trầm lại đập dồn dập.
Bởi linh khí ấy… là Bích Xuyên.
Đúng lúc đó, từ phía sau, một bóng đen lao tới – Thái Trần Dực xuất hiện.
“Cậu không được chạm vào nó!”
“Vì sao?” – Cố Thanh Trầm không quay đầu.
“Nó là một khối linh hồn chưa định hình – nếu cậu kích hoạt, toàn bộ cấu trúc của thế giới sẽ lệch pha! Cậu sẽ không cứu được ai, mà sẽ khiến tất cả trôi vào giấc mộng vô hạn.”
“Vậy ít nhất...” – cậu thì thầm – “...giấc mộng đó có cậu ấy.”
Trần Dực rút vũ khí.
Cố Thanh Trầm không né.
Ngay khoảnh khắc kiếm linh giáng xuống, một luồng sóng âm dương phát nổ. Vòng triệu hồn sáng rực, hút cả hai người vào trong.
Cảnh vật xung quanh tan biến.
Chỉ còn... một đồng cỏ hoa bỉ ngạn trải dài bất tận.
Ngọc Bích Xuyên đứng đó, quay lưng về phía họ, áo trắng tung bay.
Không quay đầu.
Không chào hỏi.
Chỉ có câu hát mơ hồ:
“Ngủ trong một giấc vô danh... có ai còn chờ ai tỉnh lại?”
Cố Thanh Trầm bật thốt: “Xuyên!”
Cậu quay đầu lại.
Nhưng là... một khuôn mặt không còn đường nét.
Một linh hồn chưa hoàn chỉnh.
Một người đang quên mất chính mình.

Comments (0)
See all