Tiếng chuông vào lớp vang lên, xé tan bầu không khí náo nhiệt của sân trường. An hớt hải chạy vào lớp, mồ hôi lấm tấm trên trán. Lại suýt muộn nữa rồi…
“An, em ngồi bàn cuối, cạnh Minh nhé.” – thầy giáo vừa dứt lời, cả lớp đồng loạt nhìn về phía cuối lớp.
Bàn cuối – chỗ ngồi vốn được coi là “lãnh địa của những kẻ bất cần”. Ở đó, một cậu con trai khoanh tay, mắt dán vào quyển sách, tai nghe lấp ló dưới mái tóc đen rối bời.
An nuốt nước bọt, rồi kéo ghế ngồi xuống.
“Xin chào… mình là An.” – cô lên tiếng, cố gắng bắt chuyện.
Không một lời đáp. Chỉ có cái gật đầu nhẹ, lạnh lùng đến mức làm An bối rối.
Cậu ta – Minh – đúng như những lời đồn: ít nói, tách biệt, chẳng quan tâm đến ai.
Tiết học trôi qua nặng nề. Trong khi An loay hoay ghi chép, Minh chỉ ngồi đó, thỉnh thoảng mở điện thoại lướt nhanh rồi lại cắm tai nghe.
Ra chơi, Lan – cô bạn thân của An – kéo cô ra ngoài, thì thầm:
“Trời ơi, cậu ngồi cạnh Minh á? Người ta đồn cậu ấy từng đánh nhau, bị cảnh cáo rồi đấy!”
An nhíu mày. “Thật không? Tớ thấy… cậu ấy chỉ hơi lạnh lùng thôi mà.”
Lan cười khẩy: “Lạnh lùng gì, kiểu đó là nguy hiểm thì có. Cậu cẩn thận đi.”
An im lặng, nhưng trong lòng lại dấy lên một sự tò mò kỳ lạ. Khi quay lại lớp, cô lén nhìn Minh. Cậu ta đang chống cằm, ánh mắt hờ hững hướng ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng chiều chiếu xuyên qua tán cây.
Trong khoảnh khắc ấy, An bỗng thấy Minh không hề đáng sợ như lời đồn, mà giống như đang che giấu một nỗi buồn nào đó…
“Rốt cuộc, cậu ấy là người như thế nào?” – An khẽ nghĩ, và chính từ giây phút đó, câu chuyện giữa hai người bắt đầu.
Comments (0)
See all