Tiết học toán chiều hôm ấy kéo dài lê thê. An chống cằm, mắt cứ liếc sang cậu bạn bên cạnh. Minh vẫn như thường lệ: tai nghe cắm một bên, ánh mắt vô hồn dõi ra ngoài cửa sổ.
An khẽ nhíu mày. “Cậu ta có nghe giảng không nhỉ?”
Bất chợt, Minh xoay mặt lại, ánh mắt sắc lạnh chạm đúng ánh nhìn của An. Cô vội cúi xuống, tim đập thình thịch.
“Nhìn gì?” – giọng Minh trầm, ngắn gọn.
“À… không có gì…” – An lí nhí đáp, đỏ mặt.
Khoảnh khắc ấy khiến cô bối rối. Minh không hề đáng sợ như lời đồn, nhưng cũng chẳng dễ gần chút nào.
Giờ ra chơi, An lấy can đảm hỏi:
“Cậu… không định làm bài tập à? Nếu cần thì mình có thể chỉ.”
Minh thoáng khựng lại, tháo một bên tai nghe.
“Không cần.” – Cậu trả lời dứt khoát.
An hơi hụt hẫng. Nhưng khi cô định quay đi, Minh bất ngờ khẽ nói thêm:
“Nhưng… cảm ơn.”
Một câu đơn giản, lạnh lùng, vậy mà khiến lòng An ấm lên kỳ lạ.
Chiều tan học, trên đường về, An nhìn thấy Minh đứng một mình dưới gốc cây phượng, dường như đang chờ ai. Trên tay cậu cầm một cuốn sổ cũ, kẹp thêm vài tờ giấy nhăn nhúm.
Gió thổi, vài trang giấy rơi xuống đất, bay về phía An. Cô nhặt lên, bất giác đọc được vài dòng chữ:
“…ước gì một ngày nào đó, mình đủ can đảm để nói ra…”
An ngẩng đầu. Minh đã đứng ngay trước mặt, ánh mắt lạnh như băng nhưng có chút bối rối.
“Đừng đọc.” – giọng cậu thấp nhưng dứt khoát.
An siết tờ giấy trong tay, tim run lên.
Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra cậu bạn cùng bàn bí ẩn này đang giấu một điều gì đó… một bí mật mà cô muốn khám phá đến tận cùng.
Comments (0)
See all