Sáng hôm sau, vừa bước vào lớp, An đã nghe mấy bạn nữ bàn tán rì rầm.
“Ê, hôm qua tao thấy Minh đứng trước cổng bệnh viện đó.”
“Thiệt không? Trời, cậu ta làm gì ở đó chứ? Hay lại gây chuyện…”
“Nghe nói năm ngoái cậu ta đánh nhau nặng lắm, suýt bị đuổi học đó.”
An lặng người. Những lời đồn cứ xoay quanh Minh, toàn là chuyện không hay. Cô siết chặt tay, lòng băn khoăn. “Liệu có phải sự thật?”
Trong giờ học, An lén nhìn Minh. Cậu vẫn im lặng, như thể cả thế giới ngoài kia chẳng liên quan gì đến mình.
An lấy hết can đảm khẽ hỏi:
“Minh này… hôm qua cậu có đến bệnh viện à?”
Minh quay sang, đôi mắt tối sầm lại.
“Cậu theo dõi tôi sao?”
“Không! Mình chỉ nghe người ta nói thôi.” – An vội xua tay.
Không khí chùng xuống, căng thẳng đến mức An cảm thấy nghẹt thở.
Minh mím môi, cúi gằm xuống bàn, mãi một lúc sau mới khẽ đáp:
“Ừ… tôi đến bệnh viện. Nhưng… không phải vì đánh nhau.”
Tan học, trời đổ mưa. Sân trường vắng ngắt, chỉ còn vài học sinh trú dưới mái hiên. An loay hoay chưa kịp mở dù thì bắt gặp Minh đang đứng đó, vai áo đã ướt sũng.
“Cậu không mang dù sao?” – An ngạc nhiên.
Minh khẽ lắc đầu. Không hiểu sao, lúc này An lại đưa chiếc ô của mình sang.
“Vậy… mình che chung nhé?”
Minh nhìn cô, đôi mắt thoáng bất ngờ. Một thoáng im lặng, rồi cậu gật đầu.
Hai người cùng đi dưới cơn mưa đầu mùa. Khoảng cách rất gần, đến nỗi An nghe rõ nhịp tim mình loạn nhịp.
Cô liếc sang, bắt gặp ánh mắt Minh. Không còn là sự lạnh lùng vô cảm, mà ẩn sâu trong đó là một nỗi buồn khó gọi tên.
“Minh… rốt cuộc cậu đang che giấu điều gì vậy?” – An thầm nghĩ, trái tim chợt se lại.
Comments (0)
See all