Cơn mưa đầu mùa rơi dài dằng dặc. Dưới chiếc ô nhỏ, bước chân An và Minh khẽ chạm nhau, khiến cô vừa bối rối vừa lúng túng.
“Nhà cậu ở hướng nào?” – An khẽ hỏi.
“Bệnh viện.” – Minh đáp ngắn gọn.
An giật mình. Bệnh viện? Tim cô khẽ run lên, những tin đồn chợt ùa về. Nhưng ánh mắt nghiêm túc của Minh lại khiến cô không dám nghĩ theo hướng xấu.
Đến cổng bệnh viện, Minh bất ngờ dừng lại.
“Cậu về trước đi.”
An ngập ngừng:
“Có chuyện gì… mình giúp được không?”
Minh lắc đầu, nhưng rồi, như suy nghĩ rất lâu, cậu khẽ thở ra:
“Mẹ tôi… nằm viện hơn một năm nay rồi.”
An sững sờ. Những lời đồn đánh nhau, gây rối… hóa ra chỉ là vỏ bọc. Trước mặt cô là một Minh hoàn toàn khác: yếu đuối, lặng lẽ, mang trong tim nỗi đau chẳng thể chia sẻ.
An nhìn cậu, giọng run run:
“Vậy… mỗi ngày cậu đều đến đây một mình sao?”
Minh im lặng, đôi mắt hướng về cửa sổ tầng ba nơi ánh đèn vàng hắt ra.
“Ừ. Tôi không thích giải thích cho ai hết… vì có nói, họ cũng chẳng hiểu.”
Trái tim An như thắt lại. Cô bất giác nắm chặt tay cầm ô, rồi khẽ nói:
“Mình… mình sẽ không kể với ai đâu. Nhưng nếu cậu cần, mình có thể lắng nghe.”
Minh quay sang. Trong đôi mắt vẫn còn chút lạnh lùng ấy, lần đầu tiên thoáng qua một tia ấm áp.
“Cậu… thật kỳ lạ.” – cậu khẽ nói.
An mỉm cười, dù trong lòng tim đập rộn ràng.
Đêm đó, khi về nhà, An nằm trên giường mà không sao ngủ được. Câu nói của Minh cứ vang trong đầu: “Mẹ tôi nằm viện hơn một năm nay rồi.”
Cô chợt hiểu: đằng sau sự im lặng, thờ ơ ấy, Minh chỉ là một chàng trai đang gồng mình chống chọi với nỗi cô đơn và mất mát.
Và ngay lúc đó, An thầm hứa với bản thân:
Mình sẽ ở bên cạnh cậu ấy, cho dù Minh có muốn hay không.
Comments (0)
See all