Một năm trôi qua thật nhanh. Ngày lễ tốt nghiệp, cả lớp ngập tràn tiếng cười, tiếng hò reo và những giọt nước mắt chia tay.
An khoác chiếc áo cử nhân, đứng trong sân trường ngập nắng, lòng cứ ngổn ngang. Trong suốt thời gian qua, cô và Minh đã trải qua biết bao kỷ niệm: cùng nhau ôn thi, cùng đi thăm mẹ Minh ở bệnh viện, cùng lặng lẽ chia sẻ những buồn vui không thể nói với ai.
Nhưng hôm nay, con đường trước mặt họ sẽ rẽ sang hai hướng khác nhau.
Khi mọi người ra về gần hết, Minh bất ngờ kéo tay An ra phía sau sân trường. Cây phượng năm nào lại đỏ rực hoa, từng cánh hoa rơi như mưa trong gió.
“An.” – giọng Minh trầm nhưng run nhẹ.
“Ừ?” – An ngước nhìn cậu, trái tim đập loạn.
Minh im lặng một lúc lâu, rồi đưa ra một cuốn sổ cũ – chính là cuốn An từng thấy cậu cầm trong ngày mưa năm ấy.
“Trong này… toàn là những điều tôi không dám nói ra. Nhưng hôm nay, tôi muốn nói trực tiếp.”
An mở cuốn sổ, những dòng chữ nguệch ngoạc hiện lên: “Ước gì mình đủ can đảm để nói… rằng mình thích An.”
Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Minh. Không còn lạnh lùng, không còn che giấu, mà là sự chân thành đến mức làm cô nghẹn ngào.
“An… tôi thích cậu. Từ rất lâu rồi.”
Nước mắt An rưng rưng. Cô khẽ mỉm cười, rồi gật đầu.
“Mình cũng thích cậu. Thật ra… từ ngày đầu tiên ngồi cạnh Minh, tim mình đã không yên rồi.”
Khoảnh khắc ấy, dưới tán phượng rực rỡ, Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay An.
Tiếng ve mùa hạ vang lên, hòa cùng nhịp đập trái tim cả hai.
Đó không chỉ là một lời tỏ tình, mà là sự khởi đầu cho một hành trình mới – nơi mà nỗi cô đơn sẽ không còn tồn tại, vì họ đã tìm thấy nhau.
🌸 Hết – The End 🌸
Comments (0)
See all