Năm năm sau. Thành phố vẫn đông đúc, ồn ào, nhưng trong quán cà phê nhỏ ở góc phố, không khí lại yên bình đến lạ.
An ngồi cạnh cửa sổ, chiếc laptop mở ra, tay thoăn thoắt gõ phím. Cô đã trở thành một nhà thiết kế đồ họa, công việc bận rộn nhưng tràn đầy đam mê.
Cánh cửa quán mở ra, Minh bước vào, dáng cao gầy quen thuộc, nhưng ánh mắt giờ đã khác xưa – vẫn sâu thẳm, nhưng có thêm sự vững vàng, trưởng thành. Trên vai cậu khoác chiếc áo blouse trắng, bởi giờ Minh là một bác sĩ trẻ, tiếp nối giấc mơ còn dang dở của mẹ.
“Xin lỗi, lại để em chờ.” – Minh mỉm cười, đặt cốc cà phê xuống trước mặt An.
An khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng:
“Không sao. Em quen rồi.”
Cả hai ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn nhau. Trong khoảnh khắc, An nhớ lại bao ngày tháng cũ: cơn mưa đầu mùa, cây phượng đỏ rực, những trang nhật ký ướt nhòe chữ… Tất cả đã trở thành ký ức, nhưng cũng là nền tảng cho hiện tại.
“Minh này.” – An khẽ gọi.
“Hửm?” – Cậu ngẩng lên.
“Anh còn nhớ lời hứa ngày tốt nghiệp không? Rằng… dù sau này có đi đâu, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.”
Minh đặt bàn tay ấm áp lên tay cô, ánh mắt kiên định:
“Anh chưa bao giờ quên. Và sẽ không bao giờ quên.”
Chiều buông xuống, ánh nắng vàng trải dài trên con phố. Hai người rời quán, bước đi song song dưới bầu trời lộng gió.
Không còn những hiểu lầm, không còn những lời đồn thổi. Chỉ có một tình yêu đã trưởng thành theo năm tháng – bình yên, sâu sắc và vững chãi như chính con người họ.
Trong lòng An chợt vang lên một suy nghĩ giản đơn:
“Ngày ấy, nếu mình không mỉm cười chào Minh, chắc sẽ chẳng có ngày hôm nay…”
Và cô khẽ siết chặt tay anh, mỉm cười.
🌸 Hết – Ngoại truyện trưởng thành 🌸
Comments (0)
See all