Những ngày sau đó, tôi bắt đầu quen dần với việc mỗi tối mở laptop và trò chuyện với “người bạn bí ẩn”. Ban đầu tôi còn dè chừng, nhưng rồi sự tò mò thắng thế.
Người ấy không bao giờ tiết lộ tên, tuổi hay nơi ở, chỉ trả lời bằng những dòng chữ giản dị nhưng đầy thấu hiểu. Tôi chia sẻ về áp lực học hành, về cảm giác cô đơn khi sống xa nhà, và cả những ước mơ còn giấu kín trong lòng. Lạ lùng thay, “người bạn bí ẩn” luôn biết cách an ủi, đưa ra lời khuyên như thể… đã từng trải qua tất cả.
Một buổi tối, tôi hỏi:
> “Tại sao cậu lại chọn nói chuyện với mình?”
Màn hình chợt lóe sáng, rồi hiện ra dòng chữ:
> “Vì trong đám đông, mình chỉ thấy cậu.”
Tim tôi khẽ run. Câu nói ấy vừa ngọt ngào, vừa khiến tôi lo lắng. Ai đang ở phía sau màn hình kia? Tại sao lại quan tâm đến tôi đến vậy?
Những cuộc trò chuyện tiếp tục, bí ẩn ngày càng nhiều hơn. Tôi bắt đầu ghi lại từng tin nhắn, như sợ rằng một ngày nào đó, tất cả sẽ biến mất như một giấc mơ.
Và trong lòng tôi, một câu hỏi vang lên ngày càng rõ ràng:
“Người ấy… rốt cuộc là ai?”
Comments (1)
See all