Từ sau ngày nhận được tờ giấy bí ẩn, tôi bắt đầu để ý nhiều hơn đến mọi người xung quanh. Bất giác, ánh mắt tôi thường dừng lại ở cậu bạn ngồi cuối lớp – người từng lén nhìn tôi rồi quay đi.
Trong giờ học, mỗi khi tôi ngẩng đầu, tôi lại bắt gặp ánh mắt ấy. Không phải là ánh nhìn bình thường, mà có gì đó vừa dịu dàng vừa bí ẩn.
Một lần, trong thư viện, tôi đi ngang qua chỗ ngồi của cậu. Trên bàn, tôi thoáng thấy một cuốn sổ nhỏ với nét chữ giống hệt trên tờ giấy. Tim tôi chợt thắt lại. Phải chăng… chính là cậu?
Tối hôm đó, khi đăng nhập máy tính, “người bạn bí ẩn” lại nhắn:
> “Hôm nay trông cậu mệt. Nhớ nghỉ ngơi nhé.”
Tôi liền gõ lại:
“Có phải… cậu là người mình nghĩ không?”
Màn hình im lặng một lúc lâu. Rồi một dòng chữ hiện ra:
> “Có lẽ, nhưng… chưa phải lúc để cậu biết.”
Tim tôi đập nhanh, ánh mắt của cậu bạn kia cứ hiện rõ trong đầu. Câu trả lời mơ hồ càng khiến tôi rối bời, vừa hồi hộp vừa tò mò.
Comments (0)
See all