Ngày hôm sau, tôi đến trường trong tâm trạng lạ lẫm. Cả buổi học, tôi không thể tập trung vì vẫn nghĩ về những tin nhắn đêm qua.
Trong giờ ra chơi, điện thoại lại rung lên. Vẫn là “người bạn bí ẩn”:
> “Chiều nay gặp nhau nhé. Nhưng chỉ mình với cậu thôi.”
Tôi sững người. Lần đầu tiên người ấy chủ động hẹn gặp. Trái tim tôi đập loạn, vừa hồi hộp vừa lo sợ.
Chiều hôm đó, tôi bước ra công viên gần trường. Gió thổi nhẹ, hàng cây rì rào, bầu trời hồng nhạt lúc hoàng hôn. Tôi ngồi xuống ghế đá, ôm chặt balo, chờ đợi.
Tin nhắn đến:
> “Đừng quay lại. Mình đang ở gần cậu thôi. Nhưng hôm nay… mình chỉ muốn hứa một điều.”
Tôi lặng người đọc tiếp:
> “Dù sau này có chuyện gì xảy ra, mình vẫn sẽ ở bên cạnh cậu. Luôn là vậy.”
Tôi nắm chặt điện thoại, mắt hơi cay cay. Một lời hứa mơ hồ, nhưng lại khiến lòng tôi ấm áp lạ thường. Dù chưa thấy mặt, tôi tin rằng người bạn bí ẩn ấy thật sự tồn tại… và đang dõi theo từng bước chân tôi
Comments (0)
See all