Chiều hôm ấy, tôi bước tới quán cà phê nơi “người bạn bí ẩn” hẹn. Trái tim đập nhanh, tay tôi khẽ run khi đẩy cửa bước vào.
Không gian quán tĩnh lặng, mùi cà phê lan tỏa. Tôi đưa mắt tìm quanh, lòng hồi hộp. Một góc khuất gần cửa sổ, có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi chờ.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi chết lặng. Người đó không phải ai xa lạ… mà chính là cậu bạn cùng lớp – người mà tôi vẫn nghĩ chỉ là bạn bè bình thường.
Cậu ấy mỉm cười, ánh mắt có chút ngượng ngùng nhưng ấm áp:
“Xin lỗi vì đã giấu cậu lâu như vậy. Tớ chính là ‘người bạn bí ẩn’.”
Tôi không thốt nên lời. Bao nhiêu thắc mắc, lo lắng bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng và nhịp tim rộn ràng.
Tôi khẽ nói, giọng run run:
“Vậy… suốt thời gian qua… đều là cậu?”
Cậu ấy gật đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Ừ. Tớ muốn ở bên cạnh cậu, nhưng không biết cách nào khác ngoài việc giấu mình sau màn hình.”
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng mọi trò chuyện, chia sẻ, an ủi từ “người bạn bí ẩn” đều xuất phát từ tấm lòng thật sự. Và điều bất ngờ nhất: người ấy vẫn luôn ở ngay cạnh tôi.
Comments (0)
See all