Không khí trong quán cà phê trở nên lặng im. Chỉ còn tiếng thìa chạm vào ly và hương cà phê thoang thoảng. Tôi ngồi đối diện cậu ấy, tim vẫn chưa ngừng run rẩy.
Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết:
“Tớ không chỉ muốn làm bạn bí ẩn nữa. Thật ra… tớ thích cậu, từ lâu rồi.”
Từng chữ rơi xuống, như một tiếng sét vang trong lòng. Tôi bối rối, tay siết chặt ly cà phê, mặt nóng bừng.
“Tớ… tớ không ngờ… người bí ẩn đó lại là cậu, và… cậu lại…” – tôi nói lắp, nhưng không thể phủ nhận niềm vui đang dâng trào trong ngực.
Cậu ấy nắm tay tôi, bàn tay ấm áp truyền qua những run rẩy của tôi:
“Cho tớ một cơ hội, để không chỉ là người bạn ẩn danh, mà là người sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Nước mắt tôi bất giác rơi, vừa hạnh phúc vừa xúc động. Tôi mỉm cười qua làn nước mắt:
“Ừ… tớ cũng thích cậu. Lâu rồi.”
Khoảnh khắc ấy, giữa quán cà phê bình dị, hai trái tim tìm thấy nhau.
Comments (0)
See all