Những ngày hẹn hò ngọt ngào trôi qua nhanh chóng. Tôi và cậu ấy dần trở nên thân thiết, tưởng chừng không gì có thể làm lung lay mối quan hệ này. Nhưng rồi… bí mật mà tôi giấu kín bấy lâu lại bất ngờ bị phát hiện.
Một chiều, khi tôi đang cùng cậu ấy ở thư viện, một người bạn cũ xuất hiện. Đó là người từng biết tôi trước khi mọi chuyện bắt đầu – khi tôi vẫn chưa bị hệ thống biến đổi.
Cậu ta nhìn tôi, thoáng sững sờ rồi thì thầm:
“Chẳng lẽ… là cậu thật sao? Nhưng… sao lại thành ra thế này?”
Tôi hoảng hốt, tim như ngừng đập. Ánh mắt cậu ấy – người đang ngồi bên cạnh – lập tức trở nên căng thẳng. Tôi biết, nếu không giải thích, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ.
Tối hôm đó, trong căn phòng ký túc xá yên tĩnh, tôi kể lại tất cả sự thật. Từng lời nói ra như cởi bỏ gánh nặng, nhưng cũng khiến tôi lo lắng: liệu cậu ấy có còn chấp nhận tôi không?
Sau một hồi im lặng, cậu ấy siết chặt tay tôi, mỉm cười:
“Ngốc quá… sao không nói sớm? Với tớ, cậu là cậu. Dù là ai, dù ra sao, tớ vẫn ở bên.”
Nước mắt tôi bất giác rơi xuống, nhưng lần này là vì hạnh phúc.
Comments (0)
See all