Sau buổi ra mắt đầy căng thẳng, không khí trong gia đình tôi ngày càng nặng nề. Bố mẹ muốn tôi tập trung vào việc học và thi cử, tránh xa “chuyện tình cảm bồng bột”.
Một ngày, mẹ tôi nói thẳng:
“Con hãy tạm thời giữ khoảng cách. Nếu tình cảm này đủ bền chặt, thì vài tháng hay vài năm sau cũng không muộn.”
Tôi lặng im, tim nhói đau. Cậu ấy hiểu tình hình nên mỉm cười, dù trong mắt ánh lên nỗi buồn:
“Không sao… Mình sẽ đợi. Dù bao lâu đi nữa.”
Những ngày sau đó, tôi và cậu ấy ít gặp nhau hơn. Chỉ còn lại những tin nhắn ngắn ngủi, vài ánh mắt trao nhau vội vã trong hành lang trường.
Đêm khuya, nhìn màn hình điện thoại chỉ hiện dòng chữ “Ngủ ngon”, tôi bất giác bật khóc.
Khoảng cách không chỉ đến từ gia đình… mà còn từ nỗi sợ hãi trong lòng tôi. Tôi sợ rằng một ngày nào đó, chúng tôi sẽ dần xa nhau, và tất cả chỉ còn là kỷ niệm.
Comments (0)
See all