Tục ngữ có câu, con thỏ bị dồn đến đường cùng thì cũng phải cắn người.
Chỉ là Hạ Đông thật sự không ngờ, tiểu cô nương trước mắt lại “cắn trả” nhanh đến vậy. Trước đó hắn trêu chọc thế nào cũng chỉ bị mắng là “đồ ngông cuồng”, vậy mà giờ đây, chỉ một quyển sổ sách cỏn con lại khiến nàng văng tục.
“Đoan trang, đoan trang nào.” Hạ Đông làm một động tác chắp tay xin tha đầy khoa trương.
Nam nhân thô kệch lưu manh x Tiểu thư ngọt ngào nũng nịu, cả hai đều sạch.
Đại đương gia của sơn trại mặt đen dạ cũng đen nốt tình cờ gặp được đại tiểu thư da mềm thịt quý, một câu chuyện ngọt ngào cả hai cùng cưng chiều đối phương.
Mới bước chân vào hang ổ của bọn thổ phỉ, Diệp Oanh Đoàn hận không thể tự vẫn để giữ mình trong sạch. Mãi cho đến khi bị tên cầm đầu vạm vỡ lực điền kia đè nghiến lên bàn, ép nàng tự tay viết thư đòi tiền chuộc.
“Lão tử là thổ phỉ cướp núi, chứ không phải phường hái hoa dâm tặc, với lại...” Hạ Đông cười đầy ẩn ý: “Tiểu cô nương nhà nàng đã mọc đủ lông chưa, cho gia xem thử nào?”
Qua lớp mặt nạ, gương mặt ửng hồng phản chiếu vào con ngươi đen thẳm của nam nhân.
Thế nhưng sau một thời gian chung sống, Diệp Oanh Đoàn càng lúc càng cảm thấy nam nhân mang mặt nạ quỷ trước mặt mình thật kỳ lạ. Hắn không chỉ vừa dỗ vừa dọa bắt nàng quản lý sổ sách của sơn trại, mà ngày ngày chung chăn gối lại thật sự chưa từng chạm vào người nàng, là do hắn chê nàng chưa nảy nở đủ đầy..., hay đúng như lời đồn của thiên hạ…
…Bất lực không thể làm chuyện chăn gối.
[Của quý của Đông thúc vẫn tốt chán, không vấn đề gì đâu, còn tại sao không dùng thì liên quan đến thân thế.]
Comments (0)
See all