Tập 1 hạt giống nhân duyên
Sáng sớm, sương còn vương trên lá, ánh nắng vàng nhạt lọt qua kẽ lá rọi xuống con suối nhỏ, nơi những hạt nước nhảy múa theo dòng chảy.
Cậu bé Minh đứng bên bờ, cúi xuống nhặt một viên sỏi tròn nhẵn, lướt qua nước như một trò chơi vô tư của tuổi thơ.
Bỗng đâu, một tiếng cười trong trẻo vang lên bên kia bờ suối.
Minh ngẩng đầu và nhìn thấy một cô bé tóc dài buộc hai bím, đang nhặt những cánh hoa rơi. Đôi mắt cô bé long lanh, như chứa cả bầu trời buổi sớm.
“Chào cậu! Cậu cũng ra sớm à?” – cô bé nói, giọng như dòng suối, trong vắt.
Minh ngẩn người, chưa kịp trả lời, chỉ biết trong lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ kỳ, thân thuộc mà chưa từng gặp.
Cô bé đưa tay cho cậu một chiếc lá vàng khô, mép lá hơi cong, nhăn nheo:
“Cậu giữ lấy nhé, rồi sẽ hiểu.”
Minh nhìn chiếc lá, không hiểu gì cả, nhưng gật đầu:
“Ừ… tớ giữ.”
Kể từ giây phút đó, một sợi dây vô hình đã buộc hai người lại, âm thầm len qua không gian và thời gian, xuyên kiếp trước và kiếp sau mà họ chưa hề hay biết.
Những ngày sau, Minh và cô bé – mà cậu mới biết tên là Lan – thường xuyên gặp nhau bên suối. Họ cùng nhau nhặt đá, ném cát, nhìn những con cá nhỏ bơi trong nước.
Lan kể cho Minh nghe về những giấc mơ xa xôi, về những ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đêm. Minh kể về những câu chuyện mình nghe được từ ông nội, về những con đường và dòng sông nơi làng.
Một ngày mưa cuối hạ, khi cả hai sợ ướt, Lan nắm tay Minh và nói:
“Sau này lớn lên, dù có đi đâu, cậu cũng sẽ gặp lại tớ.”
Minh nhìn vào đôi mắt trong trẻo ấy, gật đầu, lòng ấm áp nhưng không biết rằng lời hứa tuổi thơ ấy sẽ là kim chỉ nam xuyên suốt ba cõi, qua nhân gian, thiên giới và địa giới, kéo hai người lại với nhau dù phải trải qua bao biến cố.
Khi cơn mưa tạnh, Minh nhìn theo Lan về phía cuối con đường nhỏ, chiếc lá vàng vẫn còn trong tay.
Trong ánh nắng nhạt ấy, một hạt giống nhân duyên đã được gieo, âm thầm chờ ngày nở rộ giữa trời – đất – nhân gian.
Comments (0)
See all