Tập 2: Giao ước tuổi thơ
Những ngày hè trôi qua chậm rãi. Minh và Lan trở thành bạn thân không rời nhau.
Họ cùng nhau khám phá con suối, trèo lên gốc cây cổ thụ, nhặt những viên sỏi hình thù lạ, và kể cho nhau nghe về những ước mơ chưa thành lời.
Một buổi chiều, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng cả bãi cỏ, Lan nhìn Minh nghiêm nghị mà vẫn hồn nhiên:
“Minh à, cậu có nhớ lời hứa hôm mưa không?”
Minh cười, gãi đầu:
“Ừ… Nhớ chứ! Cậu nói là sau này, dù có đi đâu, mình cũng sẽ gặp lại nhau.”
Lan nắm tay Minh, ánh mắt cô sáng lên:
“Đúng vậy. Không chỉ là lời hứa đâu… mà là một giao ước. Một giao ước tuổi thơ.”
Minh không hiểu hết ý Lan, nhưng cảm thấy tim mình nhói nhẹ. Một cảm giác vừa ngọt ngào vừa kỳ lạ, như thể họ không chỉ là bạn bình thường, mà còn gắn kết bởi một sợi dây vô hình từ trước đó – từ một kiếp nào, từ một thế giới khác.
Họ cùng nhau hứa: bất kể mai này có đi xa, hay gặp bao khó khăn, họ sẽ tìm cách gặp lại nhau.
Lan lấy từ túi áo chiếc lá vàng cũ, trao cho Minh:
“Giữ lấy đi. Khi nào quên nhau hay lạc mất nhau, chỉ cần nhìn vào chiếc lá này… sẽ nhớ ra.”
Minh nhận lấy, cầm chắc trong tay. Lúc đó cậu chưa biết rằng, chiếc lá ấy không chỉ là kỷ vật, mà còn là một mảnh nhịp cầu nối ba cõi, giữ lại nhân duyên giữa hai người.
Thời gian trôi nhanh. Một buổi sáng, cha mẹ Lan bảo cô phải rời làng đi xa vì công việc.
Lan nhìn Minh, đôi mắt vừa buồn vừa kiên quyết:
“Nhớ lời hứa nhé… dù có cách trở, dù phải đi qua bao nhiêu thử thách, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Minh gật đầu, trái tim cậu đầy trống vắng. Cậu không biết rằng, từ khoảnh khắc chia tay ấy, cuộc hành trình nhân quả – qua ba cõi – sẽ bắt đầu, và mọi ký ức tuổi thơ sẽ trở thành hạt giống dẫn đường cho những lần gặp gỡ sau này.
Cả hai đứng nhìn nhau cho đến khi Lan biến mất nơi cuối con đường, chiếc lá vàng trong tay Minh lay động nhẹ trong gió.
Minh thầm nhủ:
“Dù trời có cách trở, mình sẽ gặp lại cậu… bằng bất cứ cách nào.”
Và từ đây, một giao ước tuổi thơ đã được khắc ghi trong nhân gian, thiên địa và cả những cõi chưa được nhìn thấy.
Comments (0)
See all