Thời gian trôi qua nhanh chóng. Minh bước vào tuổi thiếu niên, nhưng nỗi nhớ Lan vẫn âm ỉ trong tim.
Chiếc lá vàng – kỷ vật duy nhất còn lại – cậu giữ cẩn thận trong hộp gỗ nhỏ, đặt dưới gối mỗi đêm.
Một buổi sáng, bầu trời u ám, cơn mưa lớn từ sớm bất ngờ ập đến.
Con suối nơi Minh và Lan hay chơi trước kia bắt đầu dâng lên, nước cuộn xoáy dữ dội.
Minh chạy ra bờ suối, tim lo lắng: “Lan đâu… Lan có an toàn không?”
Nhưng Lan đã xa làng từ lâu, cậu chỉ còn biết cầu mong.
Cơn mưa như muốn thử thách lòng kiên định, nhắc cậu rằng: nhân quả luôn hiện hữu, và mọi hành động đều dẫn đến hệ quả.
Trong khoảnh khắc đó, Minh vô tình vấp phải một viên đá lớn, ngã vào dòng nước.
Một luồng năng lượng lạ bùng lên, khiến cậu cảm thấy tim như nhói một lần nữa.
Một giọng nói vang vọng trong lòng:
“Nhân duyên của ngươi… đã được ghi. Nhưng dòng chảy nhân quả chưa kết thúc.”
Minh ngẩng đầu, chỉ thấy dòng nước xoáy quanh, ánh sáng mặt trời phản chiếu từng đợt sóng. Cậu bỗng cảm nhận một thứ gì đó vô hình: sợi dây vô hình gắn mình với Lan đang bị kéo căng, thử thách ý chí cậu.
Ngày hôm đó, Minh trở về nhà, ướt sũng nhưng lòng không hề sợ hãi.
Cậu chợt hiểu rằng: mọi chuyện xảy ra đều không phải ngẫu nhiên. Mỗi hạt mưa, mỗi dòng suối đều chứa đựng nhân quả, và dù cậu chưa gặp lại Lan, sợi dây duyên phận vẫn kéo hai người về gần nhau.
Đêm đến, Minh nằm trên giường, nhìn chiếc lá vàng trong tay.
“Dù có xa cách, dù có thử thách, mình sẽ không bỏ cuộc… Mình sẽ tìm lại Lan.”
Và từ đây, Minh bước vào hành trình nhân quả thật sự – một hành trình kéo dài qua thiên – địa – nhân, nơi mỗi bước đi sẽ mở ra thử thách mới, và đưa cậu dần gần hơn tới Lan, dù ba cõi rộng lớn có ngăn cách.
Comments (0)
See all