Tập 4: Cửa thiên đình hé mở
Một buổi sáng, khi bình minh vừa ló rạng, Minh lặng lẽ ra bờ suối cũ. Dòng nước vẫn lấp lánh ánh nắng, nhưng trong lòng cậu, một cảm giác bất an trỗi dậy.
Bất chợt, một viên ngọc nhỏ lấp lánh rơi từ túi áo ông nội mà cậu đã quên từ lâu.
Minh đưa tay chạm vào viên ngọc, ánh sáng trắng từ nó bùng lên, lan tỏa khắp người cậu.
Trước mắt Minh, con suối dần biến mất, nhường chỗ cho một cánh cửa khổng lồ bằng ánh sáng, tráng lệ và huyền bí. Trên cánh cửa, những ký hiệu kỳ lạ xoay tròn, như đang kể một câu chuyện cổ xưa.
Một giọng nói vang lên, dịu dàng nhưng nghiêm nghị:
“Ngươi đã được chọn. Con đường nhân duyên của ngươi sẽ dẫn qua ba cõi. Cánh cửa này chỉ mở một lần.”
Minh cảm thấy tim mình đập mạnh. Cảm giác quen thuộc trỗi dậy, như thể chính Lan đang đứng ngay trước mắt, dù cậu biết rõ cô đang ở nơi xa.
Một dòng năng lượng mềm mại nhưng đầy uy quyền bao quanh Minh, như sợi dây vô hình kéo cậu về phía trước.
Không kịp suy nghĩ, Minh bước tới. Chạm vào ánh sáng, cậu cảm thấy cơ thể như trôi trong một không gian vô tận.
Chớp mắt, cậu đứng giữa thiên đình, nơi những đám mây vàng nhạt trôi lơ lửng, ánh sáng phản chiếu trên những tòa tháp bạc, tỏa ra sự uy nghiêm mà kỳ diệu.
Một linh hồn nhỏ xuất hiện, mặc áo trắng tinh khôi, cầm trên tay một cuốn sổ khổng lồ.
“Ngươi là Minh, phải không?” linh hồn hỏi, giọng êm như gió nhưng mang sức nặng của cả vũ trụ.
“Ngươi và Lan… nhân duyên của các ngươi chưa kết thúc. Nhưng thử thách sắp tới sẽ kiểm tra ý chí, lòng kiên định và cả tấm lòng của ngươi.”
Minh lặng người, tim vừa lo lắng vừa háo hức.
Cậu biết: đây không chỉ là chuyến đi tìm Lan. Đây là bước đầu tiên để hiểu về nhân quả, về thiên – địa – nhân, và sợi dây vô hình gắn kết họ.
Cánh cửa thiên đình đã mở. Hành trình thực sự của Minh – qua ba cõi rộng lớn, đối mặt với thử thách và tìm lại duyên phận – vừa bắt đầu.
Comments (0)
See all