Tập 8: Lời tiên tri không trọn
Minh bước qua màn đêm huyền bí của ba cõi, từng bước đi khiến đất dưới chân rung nhẹ.
Ánh sáng từ chiếc lá vàng vẫn le lói trong tay cậu, như nhắc nhở rằng dù ký ức mờ nhạt, duyên phận vẫn tồn tại.
Trong lúc mệt nhoài, một làn gió lạnh thổi qua, mang theo những lời thì thầm:
“Ngươi sẽ gặp lại người ấy… nhưng ba cõi sẽ đổi thay. Duyên chưa trọn, nhân quả chưa kết.”
Minh đứng sững, tim nhói lên. Lời tiên tri vừa mơ hồ, vừa chắc chắn, khiến cậu không biết nên vui hay lo.
Cậu nhớ Lan, nhớ những buổi chơi bên suối, nhớ chiếc lá vàng, nhưng ký ức vẫn lạc mờ như sương sớm.
“Dù không nhớ rõ, tớ vẫn sẽ đi tới,” Minh thầm nhủ, ánh mắt cương quyết.
Làn gió lướt qua, đưa cậu tới thiên giới cao hơn, nơi ánh sáng biến hóa vô hình, những sinh linh huyền bí xuất hiện khắp nơi.
Một vị thần lướt qua, cười mỉm, nói:
“Nhân duyên ngươi đang đi tìm không dễ dàng đâu. Duyên và nợ, hạnh phúc và thử thách… đều nằm trong tay ngươi.”
Minh cảm nhận rằng lời tiên tri chưa hoàn chỉnh, nhưng cũng là bản đồ vô hình dẫn cậu qua ba cõi, nơi mỗi thử thách sẽ mở ra một phần ký ức, một phần trái tim, và một phần nhân quả.
Tập 9: Vòng lặp ký ức mờ
Đi qua lời tiên tri, Minh bước vào địa giới, nơi sương mù dày đặc, những cánh đồng bát ngát hiện ra nhưng lại biến đổi liên tục.
Mỗi bước đi, cậu thấy hình ảnh Lan lướt qua — lúc gần, lúc xa, rồi tan biến như khói.
Cậu cố gắng nắm lấy, nhưng càng cố, ký ức càng mờ.
Một dòng sông hiện ra trước mặt. Trong nước, phản chiếu hình ảnh của cậu và Lan những khoảnh khắc tuổi thơ: ném đá, nhặt sỏi, cười đùa.
Minh ngồi xuống bờ sông, mắt nhắm lại, tay cầm chiếc lá vàng, tự nhủ:
“Dù ký ức mờ nhạt, tớ vẫn giữ trái tim này. Tớ vẫn sẽ đi tìm cậu.”
Bỗng nhiên, một linh hồn nhỏ xuất hiện trên bờ sông, ánh mắt hiền hòa nhưng sâu thẳm:
“Ngươi đang nhìn ký ức, nhưng ký ức chỉ là một phần nhân quả. Muốn gặp lại Lan, ngươi phải bước ra khỏi vòng lặp này, đi qua thử thách và chọn lựa bằng trái tim.”
Minh mở mắt, đứng lên, cảm giác như một phần nội tâm vừa thức tỉnh.
Cậu nhận ra: nhân quả không phải là điều hiển nhiên, và ký ức chỉ là dấu vết, còn duyên phận chính là sợi dây vô hình kéo hai con người lại với nhau.
Một luồng sáng từ chiếc lá vàng nhấp nháy, dẫn Minh bước qua sông.
Mỗi bước đi đều khó khăn, nhưng cậu cảm nhận rõ: mỗi bước đều gần Lan hơn, dù ba cõi rộng lớn có ngăn cách.
Và Minh biết rằng vòng lặp ký ức mờ chính là thử thách lớn nhất: giữ vững ý chí và trái tim, để nhân quả dẫn lối duyên phận.
Đêm dần tàn, địa giới mờ ảo, nhưng Minh đứng giữa sông, tay cầm chiếc lá vàng, trái tim đầy quyết tâm:
“Dù ba cõi có chia cắt, dù ký ức có phai nhạt… tớ sẽ tìm lại cậu, Lan. Bằng mọi giá.”
Comments (0)
See all