Tập 10: Khởi đầu cuộc chia ly dài nhất
Minh đứng bên bờ sông địa giới, tay vẫn nắm chiếc lá vàng.
Gió thổi lồng lộng, cuốn tóc cậu bay tứ tung. Cậu tự cười khẩy:
“Chắc giờ nhìn cậu, Lan sẽ cười cho mà xem. Nhưng tớ… tớ vẫn phải đi.”
Cậu bước lên con đường mờ ảo dẫn vào nhân gian, vừa đi vừa ngoái lại nhìn, tự nhủ:
“Cậu có thấy tớ không… Lan nhỉ? Tớ không quên đâu.”
Nhưng ngay khi bước chân qua, một làn sáng mạnh từ thiên đình rọi xuống. Minh cảm thấy một phần ký ức về Lan bay đi, giống như bị gió thổi mất lá mùa thu. Cậu nhíu mày, lẩm bẩm:
“Ối, lại nữa… sao mà cứ như khi cãi nhau với bạn lớp 1, quên hết bài vở vậy?”
Trong khoảnh khắc ấy, một linh hồn nhỏ xuất hiện, giọng nghiêm nhưng vẫn có phần tinh nghịch:
“Đây là thử thách đầu tiên, Minh. Một phần ký ức sẽ bị tạm xóa, để ngươi học cách đi tìm duyên phận bằng trái tim, không phải trí nhớ.”
Minh hừ một tiếng, hơi trẻ con:
“Trái tim thì biết làm sao, còn nhớ thì biết sao… thôi đành vừa đi vừa nhớ vậy!”
Cậu vừa nói vừa nhảy nhót, cố trêu bản thân để quên đi nỗi lo.
Khi Minh bước qua cánh cửa dẫn về nhân gian, cậu thấy thế giới xung quanh vẫn bình thường: chim hót, cỏ xanh, người qua lại… Nhưng trong lòng cậu, biết rõ rằng cuộc chia ly thật sự đã bắt đầu.
Lan đang ở đâu đó xa xăm, và cậu phải tự tìm cách gặp lại cô, dù ba cõi rộng lớn có ngăn cách.
Minh nhìn chiếc lá vàng trong tay, nhún vai:
“Không sao, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu. Dù có bao nhiêu vết nứt, tớ vẫn sẽ đi… để gặp cậu. Ngay cả khi phải chạy vòng quanh cả thiên – địa – nhân, tớ cũng làm được!”
Cậu vừa cười vừa nhảy qua những vệt sáng, vừa hồn nhiên như trẻ con, vừa kiên quyết như một người trưởng thành.
Và từ đây, cuộc hành trình tìm Lan – qua ba cõi, thử thách nhân quả, và giữ vững sợi dây vô hình – chính thức bắt đầu, với tất cả trẻ con trong tim và quyết tâm trong hồn
Comments (0)
See all