Tập 12: Những sinh linh đầu tiên
Minh vừa rời khỏi ánh sáng ban đầu, bước vào sâu hơn trong địa giới. Mây mù vẫn bao phủ, nhưng giờ cậu nghe thấy những tiếng động lạ: đá biết đi lạch cạch, cây uốn mình như muốn chào hỏi, và linh hồn nhỏ tinh nghịch nhảy múa quanh cậu, phát ra những ánh sáng nhấp nháy kỳ ảo.
Cậu trẻ con nhưng tò mò, bước tới gần một hòn đá biết đi:
“Ơ… cậu cũng đi dạo à?” – Minh cười khúc khích.
Hòn đá quay lại, phát ra âm thanh lạch cạch như cười: “Ngươi là người bước qua cánh cửa ánh sáng. Nhiệm vụ của ngươi chưa kết thúc.”
Một cây cổ thụ khổng lồ uốn mình, giọng trầm nhưng dịu:
“Ngươi muốn đi tiếp, hãy dùng trí tuệ và lòng kiên định. La hét hay chạy theo cảm xúc sẽ không giúp ngươi vượt qua thử thách.”
Minh cau mày, vừa trẻ con vừa trưởng thành:
“Trí tuệ hả… thôi được, tớ sẽ thử xem!”
Cậu ngồi xuống cạnh cây, nhìn chiếc lá vàng trong tay, nhắm mắt suy nghĩ. Mỗi hành động bây giờ đều ảnh hưởng đến nhân quả giữa ba cõi, cậu phải lựa chọn cẩn thận.
Linh hồn nhỏ tinh nghịch nhảy ra, nháy mắt:
“Đừng nghĩ đây là trò chơi, cậu nhóc! Mỗi bước đi sẽ thử trái tim và trí tuệ của ngươi.”
Minh nhún vai, hít sâu:
“Ừ thì… tớ thích trò chơi, nhưng lần này hơi khó nhỉ?”
Cậu đứng lên, tiếp tục tiến sâu vào địa giới. Những sinh linh quanh cậu vừa trêu chọc vừa dẫn đường.
Một cánh đồng ánh sáng hiện ra trước mắt, nơi các sinh linh nhảy múa trên những tia sáng nhỏ, tạo thành một mê cung huyền ảo.
Minh mỉm cười, hồn nhiên như trẻ con nhưng kiên định:
“Lan… dù có gian nan, tớ vẫn phải đi. Dù thử thách có khó đến đâu, tớ sẽ không bỏ cuộc. Tớ sẽ tìm cậu bằng mọi cách.”
Chiếc lá vàng phát sáng rực hơn, len qua khe nứt của đất, như chỉ đường, nhắc cậu mỗi bước đi đều quan trọng.
Minh bước vào cánh đồng ánh sáng, sẵn sàng đối mặt những thử thách sắp tới, bất chấp nỗi sợ và vòng lặp nhân quả.
Tập 13: Hình bóng Lan
Minh bước qua cánh đồng ánh sáng, mặt đất mềm mại như phủ một lớp sương vàng nhạt. Những sinh linh tinh nghịch nhảy múa quanh cậu, vừa trêu vừa dẫn đường.
Bất chợt, trong làn sương mờ, Minh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Hình bóng nhỏ nhắn, tóc dài bay nhẹ theo gió, nụ cười dịu dàng.
“Lan…?” – Minh gọi, tim đập nhanh, giọng run run.
Hình bóng nhún vai, cười khúc khích, rồi biến mất như khói. Minh nhảy lên, chạy theo, nhưng chỉ còn lại sương mù và tiếng cười vọng lại.
Cậu dừng lại, thở hổn hển, tay vẫn nắm chặt chiếc lá vàng:
“Không sao, tớ sẽ gặp cậu. Dù phải chạy quanh cả địa giới này, tớ cũng không bỏ cuộc!”
Chiếc lá vàng phát sáng mạnh hơn, ánh sáng len qua các khe nứt, tạo thành một lối đi rực rỡ. Minh nhận ra: nhân quả đang dẫn đường, ký ức có mờ nhạt đến đâu, duyên phận vẫn tồn tại.
Cậu tiếp tục tiến, gặp những thử thách nhỏ: cây biết nói đòi hỏi phải trả lời câu đố, đá biết đi chặn đường cậu lại.
Minh nhíu mày, hồn nhiên vừa suy nghĩ:
“Ừ… tớ phải dùng trí tuệ chứ không chỉ chạy theo cảm xúc. Đúng rồi, trái tim tớ sẽ dẫn đường.”
Sau khi vượt qua, Minh nhìn lại hình bóng mờ nhạt của Lan lần nữa, nhưng lần này cậu cảm thấy kiên định và mạnh mẽ hơn:
“Dù khó khăn thế nào, tớ sẽ không bỏ cuộc. Bởi vì tớ biết… sợi dây vô hình này sẽ dẫn tớ tới cậu.”
Những sinh linh quanh cậu như vỗ tay, tạo thành ánh sáng nhỏ nhấp nháy trên mặt đất, như đồng ý rằng Minh đang đi đúng hướng.
Minh bước đi giữa địa giới, hồn nhiên nhưng quyết tâm, cảm giác vừa trẻ con vừa trưởng thành. Mỗi bước là một bài học, mỗi ánh sáng là một dấu hiệu về nhân quả, kiên nhẫn và duyên phận, và sợi dây dẫn cậu đến Lan ngày càng rõ ràng hơn.
Comments (0)
See all