Tập 16: Cầu bắc qua vực sâu
Minh bước đến cuối địa giới, trước mặt là một cây cầu gỗ mỏng manh bắc qua vực sâu, sương mù che lấp đáy vực, ánh sáng nhấp nháy kỳ lạ. Cậu nắm chặt chiếc lá vàng, thở hổn hển:
“Ơ… cầu cao quá! Nhìn xuống mà chóng cả mặt!”
Nhưng cậu hồn nhiên nhún vai, tự nhủ:
“Nhìn sợ thì nhìn thôi, tớ vẫn phải đi! Tớ sẽ không để Lan phải đợi lâu đâu!”
Minh đặt chân lên cầu, cảm giác như từng tấm gỗ lung lay dưới chân. Mỗi bước đi, cậu cười khúc khích như đang đi chơi trò mạo hiểm:
“Lắc lư tí thôi mà, giống trò chơi xếp gạch ở sân trường!”
Một làn gió thổi mạnh, làm Minh suýt ngã. Nhưng cậu bật cười, giơ tay nắm chặt dây cầu:
“Ha ha… tớ sẽ không sợ đâu! Cậu nào ở dưới vực muốn chơi trốn tìm với tớ à?”
Cầu uốn lượn, ánh sáng từ chiếc lá vàng như nhảy nhót theo từng bước chân Minh. Cậu dừng lại, nhìn xuống vực sâu, rồi nhìn lên bầu trời sương mù:
“Dù cao, dù sợ, tớ vẫn đi! Lan, tớ sẽ qua đây, để tìm cậu!”
Bỗng từ sương mù, xuất hiện những sinh linh nhỏ bé, nhảy múa trên cầu, vừa tinh nghịch vừa vui nhộn. Chúng reo hò:
“Cậu nhóc dũng cảm quá! Đi tiếp đi!”
Minh cười toe toét, cảm giác hồn nhiên tràn ngập:
“Ừ! Cầu dài cũng như đường đến Lan vậy, phải đi từng bước một thôi. Ha ha, vui thật!”
Cuối cùng, Minh vượt qua cầu, đứng trên mặt đất vững chắc. Ánh sáng dịu dàng của chiếc lá vàng rọi thẳng lối đi, dẫn cậu tới ảo ảnh Lan, nơi thử thách tiếp theo – vừa huyền ảo vừa mang dấu ấn nhân quả đang chờ.
Comments (0)
See all