Tập 17: Đối mặt ảo ảnh
Minh vừa đặt chân lên mặt đất vững chắc sau cây cầu mỏng manh, và trước mắt cậu hiện ra một cánh rừng kỳ lạ, nơi ánh sáng nhảy múa, tạo thành những bóng hình mờ ảo.
“Ơ… ơi, hình gì kìa?” – cậu thốt lên, mắt mở to tròn như đang ngắm một trò ảo thuật khổng lồ.
Từ giữa các tán lá, những hình bóng nhỏ hiện ra – là Lan? Không phải! Có hình Lan cười, Lan khóc, Lan đứng xa, Lan đứng gần… và tất cả đều mờ nhạt như trong sương.
Minh nhảy nhót như trẻ con:
“Ê, Lan… tớ biết là trò đùa đúng không? Thôi nào, xuất hiện đi chứ!”
Cậu chạy vòng quanh, nhảy lên, giơ tay chạm vào các bóng hình, nhưng chúng tan biến ngay khi Minh vừa chạm tới.
Một tiếng cười vang vọng, nhưng không phải của Lan, mà là của linh hồn nhỏ tinh nghịch:
“Ha ha… cậu nhóc, đây là thử thách! Ngươi phải nhận ra đâu là thật, đâu là ảo ảnh!”
Minh cau mày, nhưng vẫn hồn nhiên:
“Ơ… vậy là trò chơi đoán hình à? Thế thì… ha ha… tớ thích trò này!”
Cậu nhảy lên một tảng đá nhỏ, nhảy sang một cây cổ thụ uốn mình, vừa chạy vừa la to:
“Lan… xuất hiện nào, tớ sẽ tìm cậu! Không lẩn tránh đâu nhé!”
Mỗi khi Minh chạy, ánh sáng từ chiếc lá vàng nhảy theo cậu, như nhảy múa cùng bước chân. Những hình bóng Lan mờ nhạt cũng bắt đầu phản ứng: khi Minh cười, chúng nhảy múa theo; khi cậu khóc vì nhớ Lan, chúng cũng chảy theo những giọt nước trong mờ.
Minh ngồi xuống, thở hổn hển, tay vẫn nắm chiếc lá vàng:
“Được rồi… tớ hiểu rồi. Dù là ảo hay thật, tớ vẫn phải đi tiếp, vẫn phải tin vào duyên phận!”
Một linh hồn lớn xuất hiện, giọng trầm trầm nhưng dịu dàng:
“Ngươi đang học cách nhận biết thực và ảo. Thử thách không phải để trừng phạt, mà để dạy ngươi kiên nhẫn, hồn nhiên và ý chí. Khi trái tim ngươi trong sáng, ảo ảnh sẽ dẫn đường chứ không cản đường.”
Minh đứng lên, mắt sáng long lanh, chạy quanh khu rừng ảo ảnh, vừa la hét, vừa nhảy nhót như trẻ con:
“Ha ha… tớ sẽ không sợ! Mỗi bước đi là một trò chơi, mỗi ảo ảnh là một câu đố! Tớ sẽ tìm ra Lan bằng mọi cách!”
Cậu nhận ra một điều kỳ diệu: mỗi lần vui chơi, cười đùa, nhảy nhót, cậu lại tiến gần Lan một chút, dù các hình bóng cứ biến đi và xuất hiện liên tục.
Minh vừa hồn nhiên vừa tập trung, bước chân nhẹ nhàng mà chắc chắn, mắt dõi theo chiếc lá vàng phát sáng:
“Lan, tớ biết là sợi dây giữa chúng ta chưa đứt. Cậu đang ở đâu, tớ sẽ tìm thấy cậu!”
Thời gian như lặng yên. Minh chạy qua những ánh sáng nhấp nháy, nhảy qua các khe nứt trong đất, leo lên đá, lộn qua cây cổ thụ, vừa trẻ con vừa dũng cảm. Các sinh linh tinh nghịch trong rừng ảo ảnh reo hò, nhảy múa quanh cậu, tạo thành những tia sáng lung linh:
“Cậu nhóc dũng cảm quá! Đi tiếp đi! Đi tiếp đi!”
Minh cười toe toét, vừa hồn nhiên vừa quyết tâm:
“Ừ! Đây là trò chơi lớn nhất từ trước tới giờ! Tớ thích lắm! Dù thử thách khó đến đâu, tớ vẫn đi!”
Cuối cùng, Minh nhận ra một ánh sáng dịu dàng phía xa – hình bóng Lan thật sự. Cậu nhảy phóc lên, lao về phía ánh sáng:
“Lan… cuối cùng tớ cũng tìm thấy cậu rồi!”
Nhưng khi Minh đến gần, ánh sáng lại di chuyển, nhẹ nhàng và uyển chuyển như đang mời gọi cậu đi tiếp, qua những thử thách mới. Minh không sợ, vẫn cười toe toét, nhảy nhót:
“Ha ha… tớ sẽ không bỏ cuộc đâu! Mỗi bước là một cuộc phiêu lưu!”
Chiếc lá vàng trong tay Minh phát sáng mạnh hơn bao giờ hết, tạo thành cầu nối giữa trái tim cậu và Lan, nhắc nhở rằng duyên phận, hồn nhiên và nhân quả luôn đồng hành.
Minh bước tiếp, nhảy múa giữa rừng ảo ảnh, vừa trẻ con vừa trưởng thành, chuẩn bị đối mặt thử thách mới: những sinh linh dẫn đường và nhân quả sâu hơn phía trước.
Comments (0)
See all