Tập 19: Ánh sáng cuối đường
Minh bước qua sườn đồi, những sinh linh nhảy múa quanh cậu nhảy lên nhảy xuống, ánh sáng từ chiếc lá vàng trong tay rực rỡ hơn bao giờ hết. Cậu cảm thấy tim mình nhộn nhịp như nhảy theo từng bước chân: vừa sợ, vừa vui, vừa háo hức.
Trước mặt Minh là một cánh cổng ánh sáng khổng lồ, phát ra màu vàng dịu, rực rỡ nhưng không chói lóa. Cậu nheo mắt nhìn kỹ, hình như trong cổng có thể nhìn thấy nhân gian: núi rừng xanh mướt, dòng sông uốn lượn, những đám mây trắng bay lững lờ, và… một bóng hình quen thuộc thấp thoáng – Lan!
Minh nhảy lên, giơ tay với cổng:
“Lan… tớ thấy cậu! Sắp gặp cậu rồi!”
Một luồng gió nhẹ thổi qua, khiến tóc cậu bay lòa xòa, và những sinh linh tinh nghịch nhảy múa quanh cậu, reo hò:
“Cậu nhóc dũng cảm quá! Cánh cửa đang mở ra, đi thôi!”
Minh hồn nhiên bước từng bước, vừa nhảy nhót, vừa la to:
“Ha ha… tớ thích quá! Tớ sẽ qua cổng và gặp Lan! Dù có gì phía trước, tớ vẫn đi!”
Chiếc lá vàng trong tay cậu phát sáng rực rỡ, như một ngọn đèn dẫn đường, xuyên qua cổng ánh sáng. Minh nhận ra: mọi thử thách, mọi vòng lặp, mọi ảo ảnh đều dẫn đến bước này, dẫn cậu đến nơi duyên phận đang chờ.
Cậu tiến gần cánh cổng, ánh sáng dịu dàng lan tỏa khắp cơ thể, cảm giác như đang nhảy múa giữa trời, vừa trẻ con, vừa hồn nhiên, vừa dũng cảm. Minh tự nhủ:
“Dù nhân quả có khó hiểu, dù thử thách có kỳ lạ, tớ vẫn sẽ đi. Vì Lan đang ở phía trước, và tớ sẽ không bỏ cuộc.”
Bỗng, một linh hồn lớn xuất hiện trước cổng, giọng trầm mà dịu dàng:
“Ngươi đã đi qua địa giới, học được kiên nhẫn, dũng cảm và hồn nhiên. Cánh cửa sang nhân gian đang mở, nhưng nhớ: nhân quả vẫn đồng hành, và duyên phận sẽ thử thách ngươi nhiều hơn.”
Minh cười toe toét, nhảy lên như trẻ con đang chơi trò trốn tìm:
“Ha ha… tớ đã sẵn sàng! Đi thôi! Lan… tớ tới rồi!”
Cánh cửa mở ra rộng hơn, ánh sáng rực rỡ tràn ngập, Minh nhảy lên, chạy qua cổng, và cảm giác như đang bay giữa mây trời, vừa hồn nhiên vừa trưởng thành. Mặt đất nhân gian dần hiện ra, núi rừng, sông suối, ánh sáng vàng dịu dàng. Minh hít sâu, cười khúc khích:
“Wow… nhân gian thật rộng lớn và đẹp quá! Tớ sẽ tìm thấy cậu, Lan! Ha ha… tớ sẽ không bỏ cuộc đâu!”
Chiếc lá vàng trong tay phát sáng mạnh, tỏa ra những tia sáng nhỏ như dấu hiệu dẫn đường. Minh bước chân xuống nhân gian, vừa trẻ con, vừa hồn nhiên, vừa dũng cảm, sẵn sàng cho thử thách tiếp theo – bắt đầu cuộc hành trình tìm Lan trong thế giới mới.
Comments (0)
See all