Tập 20: Cánh cửa sang nhân gian
Minh đứng trước cánh cửa ánh sáng rực rỡ, tay vẫn nắm chặt chiếc lá vàng. Ánh sáng ấm áp len qua kẽ tay, dịu dàng như bàn tay của Lan đang dẫn cậu đi. Mặt đất nhân gian hiện ra trước mắt: cánh đồng xanh mướt, núi rừng xa xa, dòng sông lấp lánh như dải lụa bạc, và những đám mây trắng lững lờ trôi.
“Ơ… rộng quá!” – Minh hồn nhiên nhảy lên, vừa la vừa cười:
“Lan… tớ sắp gặp cậu rồi!”
Những sinh linh tinh nghịch trong địa giới bay quanh, reo hò:
“Cậu nhóc dũng cảm quá! Cánh cửa sang nhân gian đang mở, đi thôi!”
Minh bước tới, nhưng mặt đất đầu tiên hơi lún, cậu suýt ngã. Cậu bật cười khúc khích, trẻ con hồn nhiên:
“Ha ha… ơ… tí nữa là té rồi! Nhưng không sao, tớ vẫn đi tiếp!”
Chiếc lá vàng phát sáng mạnh, rọi thẳng con đường trước mặt. Mỗi bước đi của Minh đều nhảy nhót, vừa vui vẻ, vừa cẩn thận. Cậu tự nhủ:
“Dù có sợ hãi, dù thử thách có lạ lùng, tớ vẫn đi. Bởi vì Lan đang ở phía trước!”
Bỗng từ ánh sáng cổng xuất hiện một nhóm sinh linh dẫn đường: nhỏ bé, tròn tròn, đôi mắt long lanh, nhảy múa xung quanh Minh, reo hò:
“Cậu nhóc, đi theo chúng tớ! Chúng tớ sẽ chỉ lối cho ngươi!”
Minh hồn nhiên nhảy lên, vẫy tay chào những sinh linh:
“Ê… chúng tớ sẽ đi cùng nhau à? Vui quá! Ha ha… tớ thích lắm!”
Cậu chạy theo ánh sáng, nhảy qua những khe đất, vượt qua dòng sông nhỏ, trèo lên tảng đá nhấp nhô, cười khúc khích như đang chơi trò trốn tìm. Mỗi bước đi, Minh cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng, hồn nhiên như chưa từng lo lắng.
Nhưng Minh vẫn nhận ra điều quan trọng: nhân quả và duyên phận không bỏ rơi cậu. Chiếc lá vàng nhấp nháy, phát ra ánh sáng như muốn nhắc nhở:
“Mỗi bước đi, mỗi trò chơi, mỗi lần cười đùa đều dẫn cậu tới Lan.”
Cuối cùng, Minh đứng trên đỉnh đồi nhân gian, nhìn về phía xa xa, nơi bóng Lan mờ ảo xuất hiện bên dòng sông lấp lánh:
“Lan… tớ thấy cậu! Ha ha… tớ sẽ tìm cậu!”
Minh nhảy phóc xuống đồi, vừa hồn nhiên vừa quyết tâm, bước đi trên cánh đồng nhân gian rộng lớn. Những sinh linh nhỏ nhảy nhót quanh cậu, reo hò:
“Đi tiếp đi, cậu nhóc! Dù thử thách lớn đến đâu, đừng sợ!”
Minh bật cười toe toét, vừa trẻ con vừa dũng cảm:
“Ừ… tớ sẽ đi! Dù khó khăn đến đâu, tớ vẫn sẽ tìm thấy Lan! Ha ha… vui quá đi mất!”
Chiếc lá vàng phát sáng rực rỡ, lan tỏa khắp nhân gian, mở ra một hành trình mới, nơi Minh vừa hồn nhiên, vừa trưởng thành, vừa dũng cảm đối mặt với thử thách nhân quả tiếp theo – tìm Lan trong thế giới rộng lớn và kỳ diệu này.
Comments (0)
See all