Cố Thanh Trầm đứng trước cánh cửa gỉ sét, bàn tay đút túi áo khoác dài màu đen, trong khi cơn mưa đọng từng giọt nước trên hàng mi rậm. Mái tóc anh ướt sũng, nhưng ánh mắt vẫn bình thản—một mắt đen, một mắt bạc ánh xanh. Đôi mắt âm dương đó đang lặng lẽ dõi theo thứ mà người thường không thể thấy.
Một cái bóng mờ lướt qua sau tấm rèm bụi bặm nơi tầng hai.
“Là lần thứ ba trong tuần này nơi này có tín hiệu âm khí dao động mạnh.” – anh lẩm bẩm, tay siết chặt tấm bùa cổ được cuộn trong túi áo. “Không thể không để tâm.”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên phía sau:
– “Anh đến sớm hơn tôi tưởng đấy.”
Người bước tới là một chàng trai với khí chất lạnh lẽo nhưng đôi mắt lại sâu thẳm kỳ lạ. Ngọc Bích Xuyên – người mà hồ sơ cảnh sát ghi nhận là “ngoại cảm hỗ trợ điều tra”, nhưng anh biết rõ, cậu ta không hề đơn giản như cái danh xưng đó.
Bích Xuyên khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn như xuyên vào không gian, giọng thì thầm:
– “Có ít nhất ba linh hồn kẹt lại trong căn nhà này… và một trong số đó là sát nhân.”
Cố Thanh Trầm không đáp, chỉ liếc nhìn cậu bằng đôi mắt âm dương. Anh thấy rõ phía sau cậu là một linh hồn mờ nhạt, đang bám sát lấy cơ thể như thể níu kéo điều gì đó. Kỳ lạ là linh hồn ấy không ác ý, chỉ... khắc khoải.
Anh quay sang cậu, hỏi nhỏ:
– “Cậu thật sự là ai?”
Ngọc Bích Xuyên mỉm cười. Nụ cười không mang nhiệt độ.
– “Tôi cũng đang đi tìm câu trả lời đó... Thế nên, đừng để tôi chết lần nữa trước khi biết được sự thật.”
Comments (0)
See all