Please note that Tapas no longer supports Internet Explorer.
We recommend upgrading to the latest Microsoft Edge, Google Chrome, or Firefox.
Home
Comics
Novels
Community
Mature
More
Help Discord Forums Newsfeed Contact Merch Shop
Publish
Home
Comics
Novels
Community
Mature
More
Help Discord Forums Newsfeed Contact Merch Shop
__anonymous__
__anonymous__
0
  • Publish
  • Ink shop
  • Redeem code
  • Settings
  • Log out

Mảnh Hồn Quân Y

Chương 1 — Mùi Của Bùn Đất Và Máu Người

Chương 1 — Mùi Của Bùn Đất Và Máu Người

May 20, 2025

Năm 1968, miền Trung mưa như trút. Những cơn mưa kéo dài ba ngày ba đêm, tràn vào từng ngóc ngách của chiến trường. Đất đỏ bazan nhão nhoét, giày bám đầy bùn, súng ướt sũng, còn người thì không còn phân biệt được đâu là mồ hôi, đâu là nước mưa.

Trường Minh Uy cởi phăng chiếc mũ tai bèo ướt nhẹp, hất ngược mái tóc dính bết, để lộ khuôn mặt trẻ măng nhưng đã sạm nắng và chai sạn. Anh vừa từ cánh rừng phía tây rút về sau một trận phục kích. Một đồng đội bị thương nặng ở đùi, máu vẫn còn ứa ra trong lúc khiêng vào trạm quân y.

Căn lều dã chiến dựng tạm bên mép suối. Trong làn mưa lất phất, ánh đèn dầu leo lét hắt ra từ bên trong, sáng lập lòe giữa màn đêm rừng rậm. Minh Uy đá chân vào khung lều, hô lớn:

— Có ai không? Thằng Nghĩa bị thương rồi!

Từ trong lều, một giọng nói nhẹ nhưng rõ vang lên:

— Đặt cáng xuống, ngay giữa lều. Tôi đến liền.

Minh Uy khựng lại một giây. Giọng đó... không giống giọng lính thường. Nó lạnh, đều, và điềm tĩnh đến lạ. Vài giây sau, một người mặc áo choàng trắng bước ra. Không mang quân hàm trên vai, chỉ có một miếng băng tay đỏ chữ thập. Người đó... là một bác sĩ.

Ngọc Minh Uyên – bác sĩ quân y mới điều động từ hậu phương ra mặt trận – trông không giống bất kỳ ai Minh Uy từng gặp ở đơn vị. Cao, gầy, nước da trắng tái, cặp kính gọng kim loại nhỏ xíu nằm trên sống mũi thẳng. Gương mặt anh ta như được tạc bằng sự lạnh lùng, xa cách.

— Anh là người khiêng cậu này về? — Minh Uyên hỏi, tay đang cắt lớp vải băng thô ở đùi Nghĩa.

— Ừ. Nó là lính trong tiểu đội tôi. Trúng mảnh pháo.

— Nếu trễ thêm mười phút nữa, có khi mất mạng rồi. Còn anh?

— Tôi thì sao?

— Máu dính đầy tay áo. Anh bị thương?

Minh Uy nhíu mày nhìn lại. Hóa ra tay áo phải của anh rách một đường, máu thấm vào vải. Anh không để ý. Máu của mình – hay của Nghĩa – cũng chẳng quan trọng. Anh bật cười khẽ:

— Không chết được đâu. Lo cho thằng nhỏ đi.

Minh Uyên không đáp. Anh lặng lẽ xử lý vết thương, tiêm thuốc, băng bó và kiểm tra mạch. Tay anh thành thạo đến mức khiến Minh Uy đứng im nhìn một lúc lâu.

Một bác sĩ mà lạnh đến vậy sao?

Trời gần sáng. Nghĩa đã tạm ổn, nằm mê man dưới chăn bông cũ mèm. Minh Uy đứng ngoài cửa lều, rít một điếu thuốc rê do đồng đội để lại. Mùi khói quyện cùng mùi bùn đất, mùi thuốc sát trùng, mùi kim loại lạnh lẽo – tất cả hòa thành một hỗn hợp kỳ lạ, nặng trĩu ngực.

Minh Uyên bước ra, vẫn đeo khẩu trang.

— Cậu ấy qua được rồi. Nhưng nên nghỉ vài tuần. Còn anh? Tôi có thể băng lại tay cho anh không?

— Không cần. Tôi quen rồi.

— Quen? Quen bị thương?

Minh Uy nhìn anh ta, thấy trong mắt kia không có ý mỉa mai. Chỉ là một câu hỏi thực sự.

— Ở đây, nếu không quen thì chết lâu rồi.

Minh Uyên khựng lại. Đôi mắt phía sau gọng kính ánh lên điều gì đó rất thoáng – có thể là thông cảm, có thể là thấu hiểu, hoặc... buồn?

— Tôi là người không quen với chiến trường. Chưa kịp quen. Nhưng tôi phải đến.

— Ai bắt anh phải đến?

— Tôi chọn.

Một câu trả lời quá ngắn khiến Minh Uy không khỏi nhíu mày. Tự chọn đến đây? Một thằng như tôi, bị bắt đi. Còn anh – rõ là bác sĩ giỏi, gia đình chắc cũng có điều kiện – lại tự nguyện ra chiến trường?

Minh Uy cười nhạt, ném tàn thuốc xuống vũng bùn:

— Anh không giống dân trận.

— Và anh không giống người dễ tin tưởng bác sĩ. Chúng ta huề.

Minh Uyên đáp, rồi quay lưng bước vào lều. Giọng anh ta vẫn đều đều, không hằn học, không cảm xúc. Nhưng không hiểu sao, Minh Uy lại thấy... không ghét nổi.

Cũng là lần đầu tiên, anh cảm thấy có ai đó nhìn thấu mình mà không cần hỏi nhiều.
Sáng hôm sau, đơn vị lại chuẩn bị di chuyển. Nghĩa được để lại trạm hậu cứ, còn Minh Uy xốc balo, súng đeo chéo vai, bước qua lều quân y.

— Bác sĩ!

Minh Uyên ngẩng lên. Tay vẫn đang phân thuốc.

— Gì vậy?

Minh Uy ném qua một cái hộp sắt nhỏ, loại đựng thuốc con nhộng.

— Cái này là của tôi... giờ anh giữ đi. Để lúc nào tôi quay lại lấy.

— Nếu anh không quay lại?

Minh Uy nhếch mép, ánh mắt sáng lên một vẻ bướng bỉnh quen thuộc:
— Thì coi như tôi gửi lại miền Trung một món nợ.

Minh Uyên im lặng. Anh không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ, trên nắp còn khắc một dòng chữ bằng đinh nhọn: "M.U"

Có thể là viết tắt tên ai đó. Có thể là một ẩn ý nào đó sâu hơn.

Hoặc đơn giản, là một hứa hẹn – giữa hai người đàn ông chưa từng nói với nhau một lời thân mật.

lienta685
Zerney Higzen

Creator

Comments (1)

See all
Cheryl
Cheryl

Top comment

Hello esteemed author,
I recently had the pleasure of discovering your books and was truly impressed by your work. I would love to share some valuable tips about your book and also create eye-catching book covers.
Feel free to connect with me on Discord ([cherylmaxey0037]), Instagram ([cherrylmaxey]), or Telegram (@cheryl0037) to discuss further.

0

Add a comment

Recommendation for you

  • What Makes a Monster

    Recommendation

    What Makes a Monster

    BL 74.1k likes

  • Arna (GL)

    Recommendation

    Arna (GL)

    Fantasy 5.4k likes

  • Invisible Boy

    Recommendation

    Invisible Boy

    LGBTQ+ 11.2k likes

  • Flower Girl

    Recommendation

    Flower Girl

    Mystery 2.2k likes

  • Touch

    Recommendation

    Touch

    BL 15.3k likes

  • Dreamers

    Recommendation

    Dreamers

    Romance 439 likes

  • feeling lucky

    Feeling lucky

    Random series you may like

Mảnh Hồn Quân Y
Mảnh Hồn Quân Y

127 views1 subscriber

Số chương: 30
Độ dài mỗi chương: ~1.500 chữ
Thể loại: Nam × nam, tâm lý, chữa lành, chiến tranh, lịch sử (có yếu tố thật)
Bối cảnh gợi ý:
Thời chiến Việt Nam (giai đoạn chống Mỹ, khoảng 1965–1975)
Lính lục quân là người trực tiếp ra trận
Bác sĩ quân y thuộc lực lượng hậu cần, có thể theo đơn vị vào chiến trường
Tông truyện: cảm động, thực tế, có chiều sâu lịch sử & tâm lý
Subscribe

18 episodes

Chương 1 — Mùi Của Bùn Đất Và Máu Người

Chương 1 — Mùi Của Bùn Đất Và Máu Người

34 views 0 likes 1 comment


Style
More
Like
List
Comment

Prev
Next

Full
Exit
0
1
Prev
Next