Trong tiếng nhạc xập xình ở một quán bar hạng trung,
Một đám người đang hò hét nhảy theo tiếng nhạc, mọi người ai nấy đều rất vui vẻ và dường như chẳng có một ai muốn kết thúc. Những người ngồi kia cũng không cảm thấy phiền hà gì, thậm chí còn hưởng ứng những trò vui của đám người cuồng nhiệt kia, vui vẻ và tận hưởng đan xen vào với nhau.
Ở một nơi náo nhiệt như thế nhưng chẳng ai chú ý đến căn phòng nhỏ ở ngay bên trong quán bar, có một cậu nhóc đang bị một đám đàn ông vây xung quanh. Tuy không phải là lần đầu, nhưng cậu vẫn không thể thích ứng được chuyện này, Thường Niên có chút sợ hãi mà co rụt chân lại.
“Sao thế cậu em?”. Người đàn ông vừa mới chạm đến đùi trong của cậu, thấy cậu phản ứng như vậy khinh bỉ hỏi. “Làm loại chuyện này nhiều rồi, vẫn chưa quen à?”.
“Ông, ông đừng xúc phạm tôi”. Thường Niên run rẩy trả lời, cậu vừa nói vừa dịch người để tránh cái tay của gã đang tiếp tục chạm vào mình. “Đừng động vào tôi, xin ông”.
“Nếu như cậu vẫn chưa quen, cũng không sao hết”. Một người khác đang đứng liền tiến đến, nắm lấy tóc cậu mà ép cậu ngẩng mặt lên nhìn mình. “Chúng tôi sẽ khiến cậu phải quen với loại chuyện này thôi”. Rồi lão quay sang nhìn đám bạn của mình cười cợt nói. “Không gấp, chúng ta từng người lên một. Hãy khiến sủng vật này ngoan ngoãn một chút”.
Nói rồi, lão liền đưa tay xuống nắm lấy hạ thân của cậu mà bóp chặt. Thường Niên khẽ rên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một tên khác hung hăng bóp miệng, đưa hạ thân mình vào khoang miệng cậu. Ánh mắt Thường Niên hoảng sợ, cậu muốn đẩy người kia ra nhưng gã lại càng ép chặt cậu hơn.
Dây dưa hồi lâu thẳng đến khi cả người cậu đều nhũn xuống, mấy lão già mới thỏa mãn mà ném một xấp tiền không biết là bao nhiêu xuống chỗ cậu nằm. Thường Niên im lặng đợi bọn họ đi rồi mới lật đật ngồi dậy, cậu nhìn chỗ tiền vương đầy trên giường lại nhìn xuống cơ thể tràn ngập dấu vết hoan ái và cả những chỗ bầm tím trên người cũng chỉ biết tự thương hại lấy mình.
Điện thoại của cậu bị ném vào một góc giường bỗng rung lên, Thường Niên mau chóng quay người lại tìm, ánh mắt nhìn dòng chữ trên màn hình mà trong lòng có chút thắt lại.
“Xong rồi? Xong rồi thì mau cút về. Đừng ở đây làm bẩn mắt tao”.
Thường Niên dường như đã quen, không trả lời mà tắt máy. Cậu khẽ hít một hơi nhẹ rồi cẩn thận xuống giường, khi cậu vừa đặt chân xuống mới cảm nhận được sự đau xót nơi huyệt khẩu đã sưng tấy của mình. Thường Niên gắng gượng đi vào phòng tắm nhỏ ở bên cạnh, chỉ dám tắm qua loa một lúc rồi nhanh chóng rời đi. Số tiền kia cậu chỉ có thể cầm đi một phần nhỏ, số còn lại phải đưa cho tên quản lý mà có chút không đành lòng. Lão quản lý cầm lấy tiền cũng không phản ứng gì giống như là đã quen rồi, ánh mắt hấp háy nhìn số tiền trên tay, lần này so với lần trước lại nhiều hơn một chút.
Chuyến xe buýt cuối cùng đã rời bến từ lâu, Thường Niên lại không thể bắt taxi chỉ có thể chịu đựng mà đi bộ trở về phòng trọ. Căn phòng cậu ở vốn không rộng rãi lại ở cùng với hai người nữa, tính tình cậu lại không ổn đôi khi nóng nảy thường gây sự với bạn cùng phòng. Cũng may hai người kia không tính toán hơn nữa bình thường cậu cũng đối xử rất tốt với họ cho nên mới không để ý đến, qua nhiều tháng vẫn tiếp tục ở cùng cậu.
Đi bộ từ quán bar trở về phòng trọ cũng phải mất hơn hai tiếng. Lúc Thường Niên về đến phòng, đồng hồ trên bàn đã vang lên một tiếng nhỏ, đã một giờ đêm rồi. Đàm Uy Vũ đang ngồi làm nốt bài tập giảng viên giao hồi sáng, nghe thấy tiếng mở cửa lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thấy cậu khó khăn bước vào đành buông bài tập xuống mà tiến đến.
“Thường Niên, cậu lại đến chỗ đó sao?”. Đàm Uy Vũ có chút tức giận hỏi cậu, lại đưa tay đỡ lấy bả vai để cậu ngồi xuống giường. “Mình đã nói rồi, cậu đừng có làm việc này nữa. Vốn dĩ đó chẳng phải là việc tốt gì, sao cậu vẫn không nghe mình?”.
“Uy Vũ, đừng nói nữa”. Thường Niên dựa đầu vào tường, đôi mắt đã sưng lên vì khóc, tựa như sẽ chẳng có ai cảm thông cho số phận của cậu. “Chuyện này vốn không phải do mình quyết định, dù mình có muốn hay không thì loại chuyện này mình vẫn phải làm”.
Anh nghe cậu nói vậy chỉ im lặng đứng nhìn hồi lâu, trong lòng vô cùng rối rắm nhưng chẳng thể an ủi vài câu. Đàm Uy Vũ vẫn muốn nói vài lời với cậu nhưng nghe xong, những lời chửi mắng kia mắc nghẹn ở cổ mãi sau mới thốt ra được một chữ: “Cậu…”.
“Được rồi Uy Vũ, mình biết cậu quan tâm tới mình, nhưng chuyện này cậu đừng quản nữa”. Cậu khẽ lắc đầu nhìn anh mà nói. “Cậu có thể đun cho mình một ấm nước không? Mình muốn tắm rửa một lát”.
Đàm Uy Vũ thở hắt một tiếng rồi lật đật đi đun cho cậu ấm nước. Thường Niên buồn bã, đem số tiền cầm về đem ra đếm, số tiền này thật ‘nhiều’ làm sao, nhiều đến mức có lẽ nửa tháng này cậu chỉ có thể ăn mì gói qua ngày.
Tiếng nước sôi khẽ vang vọng, người trên giường đang ngủ cũng bị làm phiền mà cằn nhằn vài câu. Thường Niên gắng nhịn đau đứng dậy mà rút dây ấm ra, tiếng vang vọng liền tắt ngúm, người kia cũng không khó chịu nữa, an ổn đi ngủ.
…
Một đám người ăn vận chỉnh tề đứng nghiêm hai hàng thẳng mắt nhìn nhau, trên tay mỗi người cầm một thanh mã tấu còn ánh mắt của họ nhìn qua trông vô cùng đáng sợ. Tiếng bước chân nện vang dưới đất, người đàn ông mặc vest xám bước từ bên trong nhà chính, ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn đám người kia một hồi, chẳng nói gì mà leo lên xe.
Đám người kia thấy vậy không dám chậm trễ mà trèo lên một chiếc xe tải ở phía sau chiếc xe hắn vừa lên. Chiếc xe màu đen bắt đầu lăn bánh, trên con đường vắng vẻ đôi khi nghe thấy tiếng động cơ lao đi thật nhanh. Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở một bãi đất trống nhỏ, kẻ thân cận ngồi ở phía trên mau chóng xuống xe mở cửa cho hắn.
“Thiếu chủ, đến rồi”.
Hắn chậm rãi bước xuống, một tay để trong túi quần thong dong bước về phía trước. Đám người ở trong chiếc xe tải không dám tùy tiện bước xuống, chỉ có thể căng thẳng ngồi ở bên trong chờ lệnh.
Ở ngay chính giữa bãi đất trống, là một người đàn ông với dáng vẻ trung niên đang đứng quay lưng về phía này. Nghe thấy tiếng động ở đằng sau, ông không vội vàng mà quay người lại, giương mắt nhìn người kia đang đi tới, ánh mắt ông nham hiểm nhìn hắn mà suy tính trong đầu.
“Diệp Thành, cuối cùng cậu cũng đã chịu đến rồi”. Nhạc Phong có chút hưng phấn cao giọng lên tiếng. “Sao vậy, cậu không thoải mái sao?”.
“Đừng nói nhảm nữa, Nhạc Phong”. La Diệp Thành lạnh nhạt nhìn từng nếp nhăn trên mặt ông có chút coi thường, trầm ổn lên tiếng. “Đồ ông cần tôi mang đến rồi, Diệp Hân đâu?”
Nhạc Phong nghe thấy đồ mình cần đã có, không chút suy tính mà quay đầu lại, nhìn người phía bên kia khẽ gật đầu một cái. Người của ông nhận lệnh, bàn tay thô lỗ đưa vào bên trong xe đem ra một cô gái mới mười lăm, mười sáu tuổi đi về phía bên này.
La Diệp Thành vừa nhìn thấy cô, trong ánh mắt lập tức xuất hiện một tia hung dữ. Diệp Hân trước giờ luôn được hắn nâng niu, che chở vậy mà chỉ một chút bất cẩn của hắn lại khiến cô thành ra như thế này. La Diệp Thành không bước chỉ sai người đi đến, đưa cô trở về. Diệp Hân sợ hãi nhìn hắn rồi lại quay sang nhìn Nhạc Phong mà có chút căm giận, hắn đưa tay đón cô nhanh chóng kiểm tra cơ thể mảnh mai một hồi, thấy không việc gì mới để cô trở vào trong xe chờ hắn.
“Người đã được trả về rồi, còn đồ của tôi đâu?”. Nhạc Phong mắt vừa thấy cô nàng bước vào trong xe lập tức sốt sắng. “La Diệp Thành, cậu tốt nhất đừng giở trò. Cậu đừng quên, chỗ này là địa bàn của ai!”.
La Diệp Thành nghe câu uy hiếp này mà khinh khỉnh cười, hắn thong thả lấy bao thuốc từ trong túi ra đốt lên một điếu, không nhanh không chậm nói: “Sao sốt sắng vậy? Tôi đâu có nói sẽ không đưa đồ cho ông, dẫu sao cũng chỉ là mấy cân bạch phiến, cần gì phải làm to chuyện như vậy?”. Hắn hít một hơi thuốc rồi lại nhả ra một làn khói trắng, nhìn mặt ông đen lại liền cao ngạo nói tiếp: “Với cả nơi đây là địa bàn của ai, không cần ông lên tiếng nhắc nhở, tôi vẫn luôn nhớ rõ. Dù sao lần này tôi với ông mượn địa bàn của người ta làm giao dịch, há cần phải làm lớn chuyện lên làm gì. Tôi nói có phải không?”.
Nhạc Phong nghe hắn nói liền khẽ nắm chặt tay, nhưng lúc này hàng chưa được giao nếu như chọc tức hắn lúc này, đừng nói là hơn chục cân bạch phiến kia mà ngay cả đám người của mình khéo khi còn chẳng thể giữ nổi mạng, ông nhanh chóng thu lại biểu tình trên mặt mà khẽ gật đầu với hắn.
La Diệp Thành hút xong điếu thuốc mới ra hiệu cho người đứng ở bên cạnh. Lam Nhất Minh khẽ động, đưa tay vẫy người ngồi bên trong cabin xe tải một cái. Người con trai nhận lệnh, cầm chiếc vali bên cạnh, cẩn thận bước xuống. Cậu chậm chạp bước đến bên cạnh hắn, mắt chăm chăm nhìn về phía trước mà sau lưng đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Nhạc Phong đưa mắt nhìn chiếc vali trên tay cậu mà có chút vội vàng, vốn định đưa tay ra đón lấy lại phát giác hắn đang nhìn mình, cười lạnh. Ông vội vã rụt tay lại, ánh mắt khẩn trương nhìn hắn, La Diệp Thành lại chẳng có chút vội vàng nào mà cầm lấy chiếc vali kia lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ông, chậm rãi bật mở chiếc vali kia ra.
“Kiểm tra hàng”. La Diệp Thành không nói thừa một chữ. “Nếu như ông nhận, sau này thế nào cũng không được trả hàng”.
“Được, được. Diệp Thành, chúng ta là người làm ăn, quyết không nuốt lời”. Nhạc Phong nghe hắn nói vội vàng gật đầu đồng ý. “Tôi thấy số hàng này không có vấn đề gì, có thể đưa cho tôi được rồi chứ?”.
La Diệp Thành không nói được cũng chẳng nói không được, chầm chậm đóng vali lại rồi ném sang cho người đứng ở bên cạnh ông. Nhạc Phong thấy hắn đa giao hàng, nên cũng chẳng so đo tính toán với hắn làm gì, ông khẽ đưa tay lên chạm vào số bạch phiến trong vali, trong lòng nghĩ lần này nhất định có tiền rồi.
Hắn nhìn thấy biểu tình này cũng chẳng có lấy một chút phản ứng, xoay người trở về trong xe. Lam Nhất Minh thuận theo ngồi lên ghế phụ lái, mắt anh hết nhìn hắn rồi lại nhìn người con gái ngồi bên cạnh có chút mệt mỏi mà dựa đầu lên kính xe, trong lòng không kìm được nhìn hắn.
“Chuyện của tiểu thư…”. Lam Nhất Minh cẩn trọng nhìn hắn lên tiếng. “Thiếu chủ định cho qua vậy sao?”.
“Cho qua?”. La Diệp Thành dập tắt điếu thuốc trên tay, trầm giọng lên tiếng. “Mười cân bạch phiến kia, có thể cho lão nhưng những gì mà Hân Hân phải chịu đựng, tuyệt đối phải đòi lại bằng sạch”.
“Vậy có cần tôi ra tay không?”. Anh khẽ rùng mình hỏi lại. “Hay là để đám người kia đi. Dù sao bọn họ cũng sẽ giải quyết sạch sẽ chuyện này, thiếu chủ không cần lo lắng”.
“Ừ, bảo bọn nó không cần giết, chỉ cần cho chúng nhớ đòn là được”. Hắn đưa tay ra, để Diệp Hân tựa vào vai mình, ngón tay hắn khẽ gõ xuống cửa xe vang lên một nhịp điệu. “Giải quyết cho gọn ghẽ vào, đừng làm kinh động đến người ta”.
Lam Nhất Minh ‘rõ’ một câu rồi cầm điện thoại lên gọi, khi chiếc xe tải vừa mới quay xe thì một tốp người từ phía trong thùng xe ồ ạt nhảy xuống. Đám người Nhạc Phong vốn đang chuẩn bị rời đi, thấy một màn này vô cùng kinh hãi, Nhạc Phong không đề phòng chỉ bị động đứng đấy một hồi. Kẻ thân cận đứng bên thấy tình hình không ổn, nhanh chóng đẩy ông vào trong xe, nói nhỏ: “Ông chủ, mau rời khỏi đây đi. La Diệp Thành không có ý định bỏ qua đâu. Ông chủ mau trở về, chỗ này có chúng tôi rồi”. Vừa nói xong thì chiếc xe chuyển bánh, Nhạc Phong thở hắt, chuyện này còn chưa xong đâu.
Đám người La Diệp Thành một lúc sau đã về đến biệt thự lớn, Diệp Hân được một đám bác sĩ đem đi kiểm tra vết thương. La Diệp Thành có chút mệt mỏi, bước chân nặng nề trở về phòng. Lam Nhất Minh cũng chẳng có việc gì làm cũng đành trở về nhà, trước khi về còn gọi điện cho hắn.
“Thiếu chủ, sáng mai có cuộc họp cổ đông. Ông chủ nói, thiếu chủ không được đến muộn”.
Comments (0)
See all