Gió xuân về sớm, đất trời phương Nam tuy đã lập xuân nhưng tiết trời vẫn còn hanh lạnh. Đám mây xám nhạt trôi trên đỉnh Cửu Hoa, tựa như hơi thở nghìn năm của những kẻ tu hành vẫn còn vương lại nơi chốn núi cao chùa cổ.
Trên con đường đá phủ rêu xanh, vó ngựa khẽ dừng trước bậc tam cấp cổ kính. Lính hầu vén rèm, xe ngọc dừng bánh. Một thân ảnh mặc long bào nhưng không đeo mũ ngọc, chỉ đội khăn vàng giản dị bước xuống. Người ấy chính là Chu Tĩnh Nguyên, thiên tử của Đại Hạ triều, mới đăng cơ được ba năm, nhưng đã nổi danh là minh quân quyết đoán.
Người không mang theo nhiều tùy tùng, chỉ có hai ám vệ theo sát. Y đến đây, không phải để thị uy, mà là để cầu phúc.
Dịch bệnh năm nay hoành hành dữ dội. Các vùng phía Nam chết đói, chết bệnh không đếm xuể. Quan lại dâng sớ, thầy thuốc bó tay, đế vương bất lực. Ngự sử viện tiến cử danh tăng Cửu Hoa có khả năng tụng kinh siêu độ, giúp tai ương tiêu tan. Chu Tĩnh Nguyên nghe vậy liền thân chinh đến núi, vừa để cầu phúc, vừa mong lặng lòng một chút giữa bao bộn bề thế sự.
Chúng tăng trong chùa tiếp đón cẩn trọng. Sau khi dâng trà, một vị trụ trì già đưa tay mời y vào chính điện.
– Bệ hạ muốn cầu an, xin mời vào trong làm lễ. Nhưng nếu bệ hạ muốn gặp “người ấy”, e rằng phải đến phía sau, nơi thất cũ.
Chu Tĩnh Nguyên nhíu mày.
– "Người ấy?"
Trụ trì thở dài:
– Là một vị tu nhân vân du đã lâu, không nhận danh hiệu, không giữ giới tăng thông thường, cũng không dính dáng gì tới triều đình hay chức sắc. Người ấy trú ở phía sau, gần như không tiếp khách bao giờ.
Y cảm ơn rồi theo hướng chỉ dẫn, đi về phía rừng tre sau núi. Qua vài bậc đá thấp, giữa làn sương mờ, có một thiền thất nhỏ bằng gỗ lim, mái đã phủ đầy rêu phong. Khói bếp tỏa nhè nhẹ, mùi gỗ cháy xen lẫn hương trà xanh khiến lòng người bình thản đến lạ.
Chu Tĩnh Nguyên dừng lại khi thấy người ấy.
Một tu nhân trẻ tuổi, khoảng chừng đôi mươi, tóc đen búi gọn, áo vải xám bạc nhạt màu thời gian. Tay y lần tràng hạt, ngồi trên bồ đoàn cũ, mắt nhắm nghiền, giữa lòng có vẻ yên bình đến lạ.
Không phải y không biết có người đến, mà chỉ… không đoái hoài.
Chu Tĩnh Nguyên, kẻ quyền uy bậc nhất thiên hạ, đứng lặng trong gió.
Một lúc sau, tu nhân khẽ mở mắt, ánh mắt ấy như hồ thu phản chiếu ánh sáng đầu ngày, lạnh lẽo nhưng không xa cách. Y chắp tay:
– A di đà Phật. Bần tăng là Tịnh Dạ. Nếu bệ hạ muốn hỏi việc quốc sự, xin mời quay về đại điện. Nơi đây chỉ có một tách trà nhạt và một thời kinh dài.
Chu Tĩnh Nguyên khẽ mỉm cười. Lòng như có gì đó khẽ động.
– Trẫm đến... không vì quốc sự.
Tịnh Dạ không nói thêm, chỉ quay vào thiền thất, để lại cửa mở.
Một mời, không từ chối, không hoan nghênh.
Chu Tĩnh Nguyên bước theo. Dưới mái thiền thấp bé ấy, mùi trầm đốt mỏng nhẹ quẩn quanh, khiến y có cảm giác thời gian ở đây chậm lại – từng nhịp thở, từng tiếng tim đập.
Y không biết vì sao mình bước vào, cũng không biết vì sao mình không muốn rời đi.
Chỉ là… khi Tịnh Dạ rót cho y một chén trà – trà rất đắng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tim y lại thấy ngọt.
Chu Tĩnh Nguyên lặng nhìn người tu nhân trước mặt.
Có lẽ… là duyên.
Cũng có thể, là nghiệt duyên.
Comments (0)
See all