Tại 1 thế giới viễn tưởng trong tâm trí tưởng tượng.
Một hành tinh giống như Trái Đất nhưng kém phát triển hơn về công nghệ, dân số lên tới 8,8 tỷ người.
Nơi đây có Chúa, có Thần có Phật nhưng khác với thế giới mà ta từng biết.
Chương 1: Loading the save…
Tàu thăm dò vừa rời khỏi ranh giới hệ Mặt Trời thì bắt gặp một sinh vật trí tuệ. Khi lời chào từ Trái Đất được truyền đi ngay lập tức nhận lại phản hồi thân thiện từ phía bên kia. Lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, loài người nhận được tín hiệu từ một nền văn minh ngoài vũ trụ. Một nhân viên trực tín hiệu không thể kìm nén cảm xúc mà hét lên:
"Oh my good Mama!".
Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng lách cách đều đặn của bàn phím bỗng chốc bị phá tan bởi tiếng reo hò phấn khích. Tất cả mọi người đổ xô đến màn hình chính, tim đập dồn dập như thể họ vừa chứng kiến một phép màu chưa từng có. Một báo cáo khẩn được gửi ngay lập tức đến tổng thống Mỹ.
Tại Nhà Trắng, khi nhận được tin tức, tổng thống và các cố vấn nhanh chóng triệu tập cuộc họp. Sau những giây phút cân nhắc căng thẳng, họ quyết định giữ kín thông tin và đáp lại thông điệp từ ngoài vũ trụ bằng một lời mời đầy thiện chí: " Hoan nghênh các bạn đến thăm Trái Đất của chúng tôi!"
“ 3…2…1… Lời nhắn đã được mã hoá và truyền đi thành công.”
Khoảnh khắc thông điệp được phát đi, cả căn phòng bùng nổ như màn pháo hoa rực rỡ giữa đêm đen. Mọi người bật dậy khỏi ghế, ôm chầm lấy nhau trong tiếng reo hò vang dội. Có người nhảy cẫng lên vui sướng, đôi mắt long lanh những giọt nước mắt hạnh phúc và tự hào.“Bụp... Bụp... Bụp!” Tiếng bật nắp chai rượu vang dội khắp căn phòng, hòa quyện cùng những tiếng cười giòn tan. Tràng pháo tay không ngừng vang lên, những gương mặt bừng sáng bởi niềm vui vỡ òa.
Nhưng ở một góc khuất, có người đàn ông cao lớn đứng 1 mình trầm ngâm. Đôi mắt xanh thẳm nhìn xa xăm vô định, mái tóc vàng rủ xuống như muốn che đi lo lắng, bất an trong lòng. Người đàn ông đó Thomas, chuyên viên ngôn ngữ học người Mỹ.
Cùng lúc đó ở 1 nơi khác mưa tầm tã:
Đất nước Đại Ngu - 21h32p tại thành phố nhỏ trước mặt là biển đằng sau là núi.
- “ Ách xì” -
Tiếng hắt xì to đến mức rung động không gian huyên náo của quán rượu nhỏ góc phố, lặng yên 1 hồi rồi ai lại làm việc nấy, quán rượu trở lại vẻ ồn ào sôi động như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Người vừa tạo ra âm thanh đó là Tiểu Dương, đang ngồi 1 góc say sưa đọc cuốn tiểu thuyết của mình. Đôi môi hồng ngậm điếu thuốc trắng, làn khói thuốc bay lên ám vào mái tóc đen đang rủ xuống che đi nửa khuôn mặt. Bộ râu bao quanh khuôn mặt thanh tú, ánh mắt sáng toát lên khí chất lãng tử làm cho ai đi qua cũng muốn dừng lại ngắm nhìn.
Trần Tiểu Dương, 1 người đàn ông 30 tuổi, võ sĩ bán chuyên đã giải nghệ. Tiếng sụt sịt do cảm cúm làm anh cảm thấy khó chịu, đã gần 3 năm rồi anh không ốm, nhưng từ khi bước sang tuổi 30 dường như mọi thứ thay đổi. Anh có thể cảm nhận rõ sức khoẻ mình đang ngày một đi xuống như chiếc xe lao dốc không phanh. Anh dừng đọc, mồi điếu thuốc, rít 1 hơi dài, nhấp ngụm rượu đắng rồi chậm rãi thả khói ra ngoài đường đang mưa. Cơn mưa lạnh cuốn theo làn khói trắng càng làm cho khung cảnh đường đêm trở nên lạnh lẽo vắng lặng.
Từ xa tiếng nói oang oang là hình bóng 2 người, đó là 2 anh em nhà họ Vũ. Tiếng nói oang oang phát ra từ thanh niên hơi lùn chiều cao 1m6. Khuôn mặt đen khắc khổ luôn tươi cười đó là Vũ Mạnh Tứ hay được gọi là thằng Tứ. Dáng người cao gầy nước da trắng trẻo đi bên cạnh đang chăm chú lắng nghe là Vũ Mạnh Tam hay được gọi là thằng Tam. Thằng Tam bị câm và hơi ngốc vì bị tai nạn lao động. Nó không nói được do 1 mảnh sắt chặn ở dây thanh quản. Mặc dù ngốc nghếch nhưng được cái trắng trẻo như thư sinh thêm khuôn mặt ưa nhìn trẻ trung nên rất được lòng chị em trong khu phố, trái với thằng Tứ nói luôn mồm nhưng không ai muốn nghe.
Trong lúc thằng Tứ hót không dừng thì phía đối diện là tiếng nói thánh thót vừa đùa vừa cợt nhả phát lên:
“ Tứ đi ăn tiệc về đấy hả?”
Mặc dù ngoại hình thằng Tứ có chút khiêm tốn nhưng khi ra ngoài dù sớm hay muộn luôn luôn chỉnh chu bóng bẩy. Vuốt lại bộ tóc đen óng mượt bó sát đầu, thằng Tứ đáp:
“ Đi gặp đối tác làm ăn thì sao có thể xuề xoà chứ.”
Vũ Mạnh Nhị - thằng Nhị - 30 tuổi bằng tuổi Tiểu Dương, thân hình hơi gầy, quần áo rộng thùng thình vì mặc lại đồ của lão Nhất ( Vũ Mạnh Nhất - anh cả). Bóng dáng cao hơn 1m9 mặc áo ba lỗ với bộ ngực nở nang đầy lông lá, bờ vai rộng nổi đầy cơ bắp từ phía sau thằng Nhị lừ lừ đi lên, Lão Nhất giọng ồm ồm nói mà như hét
“ Chúng mày còn không mau ngồi vào bàn, thằng Dương đợi từ bao giờ rồi.”
Cả 3 người em cun cút đi nhanh vào bàn, đứa chạy vào lấy chỗ gần cửa sổ, đứa kéo ghế, đứa sắp đũa. 3 đứa ngồi ngay ngắn để chừa 1 chỗ trống đối diện với Tiểu Dương. Lão Nhất không nhanh không chậm đi vào ngồi xuống nhìn Tiểu Dương cười 1 cái lấy lệ rồi gọi lớn
“ Ông chủ, như cũ nhé: một vịt, một bò, một đùi heo! Nhắm trước, lẩu để sau!”
Ngồi trước mặt Tiểu Dương là 4 anh em nhà họ Vũ được đặt tên từ Nhất đến Tứ, trong khu phố người ta đặt cho biệt danh là “Tứ Hạ Đẳng”. Biệt danh này được gắn cho 4 anh em từ khi họ sinh ra, vì mỗi thằng đều cùng mẹ khác cha để lại cho ông ngoại nuôi từ khi lọt lòng. Bốn anh em không học hành tử tế, làm côn đồ từ bé nên bị mọi người hắt hủi không ai dám thuê. Bần cùng sinh đạo tặc, 4 anh em ăn trộm, buôn lậu, bảo kê, lên phường uống trà với cán bộ như cơm bữa. Có ngày lên phường đến 3 lần, ai cũng quen với cảnh đấy rồi, nếu một ngày 4 anh em không có mặt trên phường thì ngày đó chắc phải sấm chớp mưa to, cả khu phố khó mà ngủ yên. Thằng Tam nhìn khôi ngô nhất nhưng khi đi làm từ nhỏ, chân tay lóng ngóng bị ngã từ tầng 3 xuống, dù không chết nhưng thành người câm đầu óc cũng ngốc nghếch, nghe lời 3 anh em xúi dại không ít lần lên phường, bị người ta đánh mà vẫn cười rất tươi.
“ Sáng mai anh qua nhà em lấy thuốc sớm, lô hàng này nhiều hơn lần trước tha hồ kiếm”. Tiểu Dương lên tiếng.
“ Tất cả bệnh viện trong phố anh đều có người rồi, mày khỏi lo. Đội bảo vệ đều là bạn anh cả”. Lão Nhất ồm ồm nói
“ Sáng mai thằng Tam với thằng Tứ vào viện chào người nhà bệnh nhân. Anh với thằng Nhị gặp nhà phân phối. Thuốc của mày không phạm pháp nhưng cũng khó bán lắm, như này nhé lợi nhuận chia đều 5-5.”
Tiểu Dương vẻ mặt lạnh tanh không 1 biến sắc nhìn thẳng vào cặp lông mày rậm gần như che hết đôi mắt ti hí của Lão Nhất, anh thẳng thừng đáp:
“ Em 7 anh 3 không hơn được nữa. Anh không làm thì người khác làm.”
Lão Nhất nhăn mặt lại như khỉ đáp với giọng ồm ồm hơn như vừa tức vừa giận dỗi
“ Anh 4 mày 6, không được tao đi về”.
Chỉ đợi có thế Tiểu Dương thẳng thừng đáp
“ Chốt.”
Lão Nhất có nhiều tiếng xấu nhưng quan hệ của lão rất rộng, ai mà làm thân được với lão đều được che chở vô điều kiện nên anh em giang hồ rất kính nể.
Trong lòng Tiểu Dương mừng thầm, làm ăn với lão Nhất, anh vừa kéo được quan hệ rộng cộng thêm 3 anh em nhà lão làm công miễn phí, trả thêm chút cũng không thiệt, dù gì thằng Nhị cũng là bạn học cũ với mình.
Thuốc của Tiểu Dương bán là thuốc an tử ( tên là Peace Mind - PM ) gây tê liệt thần kinh dẫn đến chết não trong giấc ngủ . Bệnh nhân sẽ ra đi thanh thản hoàn toàn không đau đớn, đỡ tiền viện, người nhà cũng đỡ đau khổ. Mặc dù không được nhà nước cho phép nhưng cũng nhắm mắt cho qua. Loại thuốc này trước kia không ai dám bán nhưng thời gian gần đây người bị ung thư ngày càng nhiều, số người ung thư đầu năm nay đã gấp 10 lần năm ngoái cộng thêm nhiều loại bệnh lạ khiến người bệnh sống không bằng chết nên loại thuốc trợ tử này dần thịnh hành.
Tiểu Dương mua nguyên liệu pha chế chỉ hết 100 triệu sản xuất ra 3000 viên. Mỗi viên bán ra 500.000, nếu người bệnh muốn chết thì phải mua 3 viên 1 lúc
Viên thứ nhất là thuốc giảm đau tê liệt dây thần kinh cảm giác.
Viên thứ 2 là thuốc an thần liều cao.
Viên thứ 3 là thuốc chết não trong khi ngủ.
Người bệnh phải mua 3 viên thì mới được chết, cái chết đôi khi cũng tốn kém bằng 1 phần lương tháng lương người thường. Có người còn đùa nếu muốn chết thì phải nhịn ăn nửa tháng vậy thì khác gì cái chết. Với chi phí y tế đắt đỏ vượt quá tiền lương đầu người hiện tại thì bị bệnh chẳng khác nào ký án tử cho mình, cộng thêm quá nhiều loại bệnh lạ xuất hiện, ung thư bây giờ là bệnh đại trà nhiều như cảm cúm mà thôi. Đôi khi cái chết lại là 1 loại giải thoát cho những người nghèo khổ nhưng cũng là cơ hội cho người khác làm giàu.
Để ý thấy 4 anh em đang liếc mắt với nhau gật đầu như đồng ý thỏa thuận của mình đưa ra, không nhanh không chậm Tiểu Dương đưa tay vào áo khoác lấy ra xấp tiền lớn đặt trước lão Nhất. Rồi lấy ra thêm 1 xấp tiền nhỏ chia làm 4 mỗi phần 5 triệu đặt ra trước mặt 4 anh em.
“ Đây là tiền công tuần này, ngoài ra anh em có thể bán hết hàng trong 1 tuần thì em sẽ thưởng thêm mỗi người 5 triệu.”
Lão Nhất nhấp ngụm rượu gật gù cố che đi nụ cười đang nở toe toét trên môi, đôi tay to lớn lông lá của lão đưa nhanh ra dứt khoát cầm lấy tiền rồi đút thẳng vào túi. Ba anh em thấy vậy cười toe toét nhanh như cắt cũng cầm lấy tiền như sợ ai cướp mất.
“ Uống đi, uống vì sự nghiệp tương lai của chúng ta.” Tiểu Dương nói với giọng đanh thép hướng chén rượu về phía 4 anh em.
Đôi mắt họ ánh lên tia sáng, như đang nhìn thấy một tương lai rực rỡ trải dài trước mắt. Bốn anh em hiểu rằng, dù có thể đây chỉ là “chiếc bánh vẽ” do Tiểu Dương tạo ra, nhưng niềm hy vọng mà nó mang lại quá ngọt ngào để từ chối. Chỉ cần có cơ hội thoát khỏi kiếp trộm cắp, không còn bị khinh thường khi đi xin việc, và được sống một cuộc đời đàng hoàng hơn, thì lời nói dối này cũng đáng để họ tin tưởng.
Không hẹn mà gặp, bốn anh em cùng nâng chén,đồng thanh mạnh mẽ:
“ Vì sự nghiệp tương lai.”
Tiểu Dương biết những người trước mắt anh là những người mong muốn thoát ra khỏi sự nghèo túng, cho họ thứ gọi là sự nghiệp sẽ khiến họ có cảm giác sống có giá trị hơn trên đời. Từ khi sinh ra không ai nói được câu nào tử tế với họ chứ đừng nói cho họ 1 tương lai hay sự nghiệp. Anh nhân lúc 4 anh em còn đang say với ảo tưởng về tương lai của mình, Tiểu Dương chốt hạ phá vỡ phòng tuyến tâm lý con mồi.
“ Sẽ không có ai dám khinh thường nếu ta giàu hơn họ. Nếu không vì chính mình thì hãy vì con em chúng ta mai sau.”
Câu nói đầy ẩn ý như đánh trúng tim đen của 4 anh em, cái họ sợ nhất phải đối mặt là danh tiếng “Tứ Hạ Đẳng” mà khu phố này đặt lên 4 người từ khi sinh ra. Từ nay về sau sẽ không ai khinh thường họ nữa, tiếng xấu này cũng sẽ không còn, bọn con gái cũng không hắt hủi họ. Giúp họ xoá đi nỗi đau trong tim này cũng như giúp họ sinh ra lần thứ 2 vậy. Còn Tiểu Dương sẽ có 4 nhân viên ưu tú sống chết lao động vì mình. 4 anh em sảng khoái vô thức ngồi gần vào anh, thằng Tam bóp vai chực rót rượu, thằng Nhị quàng cổ cười lớn, thằng Tứ thì rơm rớm nước mắt. Lão Nhất nhìn anh với đôi mắt mở to lúc lâu rồi tít mắt cười sảng khoái.
- Đất nước Đại Ngu 23h11p -
Trời se lạnh, sương mù dày đặc, trên con đường vắng lặng cất lên tiếng hát đồng thanh của 5 người vừa khoác vai nhau vừa đi:
“ Rừng núi giang tay nối lại biển xa - Ta đi vòng tay lớn mãi để nối Sơn Hà.”
Dưới bóng đèn đường chập chờn, dáng đi của 5 người dàn ra giữa đường ngông nghênh xiêu vẹo hết sang trái rồi lạng sang phải khiến cho ai thấy cũng bật cười. Bỗng nhiên thằng Tứ nhìn thấy tấm poster của phim rồi lè nhè nói:
“ Nếu đây là 1 bộ phim em sẽ làm nhân vật phụ phò tá anh Tiểu Dương lên làm nhân vật chính đến tập cuối luôn.”
Tiếng ồm ồm vang lên:
“ Đúng vậy Tiểu Dương chỉ cần nói 1 câu, anh em sẽ giúp mày hết mình, cho dù mày có muốn ngã cũng có anh đây chống lưng.” Lão Nhất khua tay múa chân nói lớn tự hào.
Thằng Nhị khoác vai lè nhè:
“Nói đi mày muốn làm gì, không phải sợ. Có lớn thế nào chỉ cần mày có chí hướng anh em tao sẽ chống trời cho mày làm.” Thằng Tam bên cạnh đang ôm bả vai xiêu vẹo của thằng Nhị gật đầu lia lịa
Tiểu Dương châm điếu thuốc, hít 1 hơi sâu, ánh lửa từ điếu thuốc nhỏ soi sáng con đường đen tối trước mắt, làn khói dày đặc như muốn che đi ánh sáng yếu ớt của đèn đường.
“ Tao muốn giống như ngọn lửa trên điếu thuốc này, cho dù nhỏ bé nhưng trong đêm tối phát sáng khiến ai cũng phải loá mắt.”
“Vậy thì anh phải cháy lớn hơn chứ?” Thằng Tứ nhanh nhảu nói.
Lão Nhất kèm vào “ Ít ra cũng phải như cháy rừng thì cả thiên hạ mới biết mày tồn tại”. Giọng nói ồm ồm xen lẫn nhẹ nhàng ấm áp như thấu hiểu tâm tư anh.
Thằng Nhị nói chen vào “ Mày chỉ cần là ngọn lửa duy nhất trên đời là được còn lại bất kỳ lửa nào khác bọn tao sẽ dập tắt hết cho mày.”
Không biết từ khi nào thằng Tam đi lùi về sau không rõ tung tích, mùi khét và ánh lửa le lói to dần làm 4 người đang đi liêu xiêu quay đầu nhìn lại. Ngọn lửa bập bùng cháy lan sang chiếc ô của nhà hàng rồi toả dần lên biển quảng cáo nhà hàng bên cạnh, đằng trước ngọn lửa đang cháy là thằng Tam đang cười ngốc nghếch.
4 thằng thất thần kinh ngạc nhìn ngọn lửa cháy dữ dội 1 lúc rồi mới thót tim tỉnh rượu chạy vội đến dập lửa. Thằng cởi áo đập túi bụi, thằng nhổ bọt đến khô mồm, thằng cởi quần quạt lấy quạt để. Còi báo cháy vang lên ing tai, từ đằng xa có người hét lên không ngừng hoà cùng tiếng còi ầm ĩ. Một lúc sau lửa cũng được dập xong, 5 thằng nhem nhuốc thẫn thờ ngồi trên vỉa hè thở hổn hển như vừa thoát nạn sinh tử. Đứa mặc áo nửa người nửa còn lại cháy mất 1 bên, đứa quần thủng lỗ chỗ cháy mất 1 ống quần , đứa mất giày , đứa mất luôn cái quần, 5 thằng nhìn nhau cười nghiêng ngả.
“Anh Tam nói đúng đó, nếu đã cháy thì phải cháy cho người khác kinh sợ thế mới là bõ công. Ta chỉ sống 1 lần trên đời thôi mà.” thằng Tứ vuốt lại bộ tóc bết lởm chởm của mình nói không ra hơi.
4 thằng nhìn thằng Tứ kinh ngạc, Tiểu Dương như hiểu ra điều gì đó rồi nhìn lên trời với ánh mắt đầy kiên định
“ Vậy thì từ giờ ta sẽ cháy đến mức mặt trời nhìn thấy cũng phải sợ đái ra quần.”
5 thằng ngồi trên vỉa hè vừa cười vừa thở không ra hơi như xác định được chuyện đại sự trong đời. Tiếng cười xa dần xen lẫn đám khói , từ xa tiếng còi báo hiệu của cảnh sát lớn dần phá vỡ không gian tĩnh lặng của khu phố nhỏ.
Comments (0)
See all