Đầu năm 2368, Buổi sáng tại một căn phòng nhỏ, gọn gàng trong căn hộ chung cư ở thành phố N.O.V.A.
Tôi: "Zzz.."
Điện thoại của tôi liền phát ra tiếng chuông báo thức 6:30 AM. Tôi nghe vậy, lấy bàn tay của mình chạm và tắt báo thức.
Tôi: "mhmm.."
Tôi nhẹ nhàng mở đôi mắt của mình và ngồi dậy rồi ngơ ngác ra.
Tôi: "..."
Ngơ ngác được một lúc thì tôi đã tỉnh và đưa hai cánh tay thẳng lên để khởi động.
Tôi: "Mmmm!"
Khởi động xong thì tôi từ từ đứng dậy khỏi chiếc giường rồi sắp xếp chăn, mền, gối và Đi vào nhà vệ rồi bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Tôi tên là Sayuri Haru, đến từ Nhật Bản, hiện tại tôi đã 20 tuổi. Hôm nay là ngày quan trọng vì đây là lần đầu tiên tôi tham gia làm việc cho một công ty mang tên là G.P.T.M hay tên đầy đủ là General Department of Production, Training and Management (Tổng cục sản xuất, đào tạo và quản lý). Theo tôi lên mạng tìm hiểu thì đây là công ty quản lý thành phố N.O.V.A, cũng là nơi tạo các người máy hay được gọi là Sware và là nơi đào tạo các người trẻ để chiến đấu. Tôi không biết khi vào đó là sẽ làm việc gì nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ được làm việc nghiên cứu ở đó vì trước đây tôi từng học giỏi khoa học công nghệ nên tôi nghĩ vậy. Nếu mọi người vẫn đang tự hỏi là thành phố N.O.V.A là gì từ đâu? Sware là gì? Tại sao lại chiến đấu? Hoặc là không biết tôi đang nói cái gì thì hãy tiếp tục câu chuyện của tôi là có câu trả lời.
Một lúc sau, tôi bước ra phòng vệ sinh, đi tới tủ đồ và tìm một bộ đồ nào đó phù hợp với mình.
Tôi: (Hmm.. Nên mặc bộ nào đây?)
Sau một lúc tìm thì tôi đã tìm được một bộ đồ phù hợp cho mình.
Tôi: (Đây rồi.)
Tôi lấy bộ đồ đó ra và đi vào phòng thay đồ rồi bắt đầu thay. Một lúc sau, tôi đã thay đồ xong và ra khỏi phòng. Vừa ra phòng thì trước mắt tôi là một người phụ nữ mang tạp dề và đang đứng trước bếp để nấu đồ ăn.
Trong lúc đang làm thì dì ấy chợt nhìn thấy tôi và mở nụ cười nhẹ rồi nói bằng tiếng Việt: " 'Oh! Con dậy rồi à Haru?' "
Tôi nghe vậy thì đáp lại bằng tiếng Anh: "Vâng, con vừa mới dậy."
Dì ấy thở dài và đổi lại giọng tiếng Anh và nói: "Thôi nào.. Chẳng phải dì đã nói là hai dì cháu trong nhà phải giao tiếp bằng tiếng Việt chứ, dì đã dạy con hết rồi mà."
Tôi cười nhẹ và nói: "Con biết nhưng tại vẫn còn một số từ khó con chưa thành thạo được nên con chưa muốn dùng thôi."
???: "Thiệt là.. thôi ngồi xuống đi con, Dì sắp nấu xong rồi."
Tôi nghe vậy thì lại gần chiếc bàn và ngồi xuống ghế rồi đợi.
Tôi: "Nay buổi sáng mình ăn gì vậy Dì?"
???: "Nay mình ăn Phở nhé! Món mà con thích đấy."
Nghe được món mà mình thích, tôi liền mở nụ cười và nói: "Dạ, vậy được ạ!"
???: "Dì biết ngay là con thích lắm mà." *Cười nhẹ*
Sau một lúc đợi thì dì ấy liền bưng hai tô phở đặt lên bàn và ngồi ghế kế bên tôi rồi nói: "Ăn đi con, kẻo nguội mất ngon đấy."
Tôi lấy muỗng, đôi đũa trên bàn rồi chấp tay trước mặt và nói: "いただきます (Chúc ngon miệng)!"
Chúng tôi bắt đầu thưởng thức món ăn.
???: "Sao? Có ngon không?"
Tôi: "Không phải ngon mà là quá ngon luôn ạ!"
Dì ấy nghe được vậy thì mở nụ cười và nói: "Nghe con nói vậy, dì mừng lắm!"
Người đó chính là Dì của tôi, Nguyễn Thục Quyên hay còn được tôi gọi là dì Quyên, 43 tuổi, đến từ Việt Nam. Nghề nghiệp hiện tại của dì ấy là nhân viên giao hàng. Nếu có ai hỏi ngoài dì ấy ra thì ba mẹ của tôi đâu thì tôi nói luôn là hai người họ đã mất trong một tai nạn thảm khốc vào lúc tôi còn là một cô bé 6 tuổi nhưng bây giờ tôi đang muốn quên chuyện đó thôi. Sau sự kiện đó, tôi đã được đưa vào trại mồ côi nhưng vì lúc đó tôi đã bị ám ảnh nặng về chuyện đó nên tôi luôn xa lánh và không muốn nói chuyện với mọi người xung quanh ở đó bất kể là họ muốn nói chuyện hoặc làm bạn với tôi. Cứ ngỡ là tôi sẽ cứ như vậy cho đến cuối cuộc đời thì dì ấy đã xuất hiện, nhận nuôi, chăm sóc và đối xử tôi như con của dì ấy, chính dì ấy đã đưa tôi ra khỏi cơn ám ảnh đó và được tiếp tục làm người bình thường nên tôi coi dì ấy như là người mẹ thứ hai của tôi vậy. Món phở này cũng là món đầu tiên mà tôi yêu thích nhất. Tuy tôi là người nhật bản, cũng thích món mì Ramen nhưng cho dù món đó có ngon hơn nữa thì món phở vẫn là món tôi yêu thích nhất. Giờ thì quay lại câu chuyện của tôi nào..
Trong lúc đang ăn thì chúng tôi có một cuộc trò chuyện với nhau.
Dì Quyên: "Hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm ở công ty G.P.T.M đúng không?"
Tôi: "Dạ đúng rồi, nói thật thì đây cũng là lần đầu tiên con được đi làm công ty lớn nên con hơi lo lắng xíu."
Dì ấy cười nhẹ và nói: "Hồi đó dì cũng bằng tuổi con á, lần đầu tiên dì được đi làm thì cũng hơi lắng nhưng sau khi đi được một vài ngày thì dì thấy bình thường lắm cho nên không có việc gì phải lo lắng hết."
Tôi: *Cười nhẹ* "Dạ."
Nghe dì ấy nói vậy thì tôi cũng đỡ lo lắng được xíu.
Bỗng nhiên dì ấy dừng dùng đôi đũa rồi thở dài và nhắm mắt như đang nghĩ ngẫm cái gì đó..
Tôi thấy vậy, cũng dừng lại và hỏi: "Sao vậy dì? Có chuyện gì sao?"
Dì Quyên: "À không, chỉ là dì cảm thấy thời gian trôi qua nhanh thật.. Chưa gì mà con đã 20 tuổi rồi."
Tôi: "chắc dì chỉ nghĩ vậy thôi chứ riêng con thì không thấy vậy đâu."
Dì Quyên: "Có lẽ mốt con lớn thêm nữa thì chắc không nhớ đến thân già này quá."
Tôi: *Cười nhẹ* "Dì đừng nói thế chứ! mốt sau này con sẽ chăm sóc lại cho dì thôi."
Dì ấy nghe vậy thì cười nhẹ và nói: "Đợi đến lúc đó rồi xem."
Dì ấy ngắm nhìn tôi được một lúc và nói: "Nhìn con mà làm dì nhớ lại lúc con còn là cô gái bé bỏng ấy."
Tôi: "Ôi thôi nào.. Dì đừng nhớ lại cái đó chứ.. Xấu hổ lắm!"
Dì Quyên: "Sao lại xấu hổ? Dì thấy lúc đó nhìn con thật dễ thương lắm mà."
Tôi: "Nhưng mà giờ con đã lớn rồi nên con cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại hồi đó lắm."
Dì ấy lấy lại đôi đũa rồi cười nhẹ và nói: "Thôi ăn đi, kẻo muộn đấy."
Tôi: "Dạ, ủa mà hôm nay dì chở con hay con tự đi tới đó ạ?"
Dì Quyên: "Đương nhiên là dì chở con rồi."
Tôi: "Thôi nào dì.. Con cũng đã lớn rồi, con muốn tự đi một mình cơ."
Dì Quyên: "Nhưng dì muốn được thấy đứa con gái bé bỏng của dì lần đầu đi làm chứ! Nên cho dì chở con một ngày thôi được chứ?"
Tôi: "Uhmm.. Thôi được rồi."
Dì Quyên: "Đúng là Haru của dì!"
Tôi: *Cười nhẹ* "Dì đừng nói vậy chứ."
Chúng tôi quay lại việc ăn, sau khi hoàn thành bữa ăn sáng thì tôi chuẩn bị đầy đủ những thứ mình cần vào túi xách và tôi đeo lên vai rồi đi xuống bãi giữ xe ở khu chung cư và cả hai lên chiếc xe ô tô của dì tôi.
Dì ấy khởi động chiếc xe và nhìn sang tôi rồi hỏi: "Xong hết chưa?"
Tôi: "Dạ xong hết rồi ạ."
Dì Quyên: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Dì ấy cầm tay lái rồi đạp ga và chiếc xe bắt đầu đi ra khỏi bãi giữ xe.
Dì Quyên: "Nghe nhạc chút chứ?"
Tôi: "Dạ được ạ, cho đỡ chán xíu."
Dì ấy liền chạm vào Radio FM trên xe và nhạc bắt đầu phát ra.
Dì Quyên: "Đúng nhạc dì thích luôn!"
Vừa đi ra thì mặt trời chiếu sáng vào kính xe, ra khỏi ánh sáng của mặt trời thì khung cảnh phía trước kính xe là đầy tòa nhà cao tầng, chiếc tàu đang chạy trên đường ray trên không, nhiều xe ô tô đang chạy trên đường và đông người đi bộ trên đường phố và các biển quảng cáo lộng lẫy.
Dì Quyên: "Thành phố vẫn nhộn nhịp như mọi khi nhỉ?"
Tôi: "Dạ."
Đây là thành phố N.O.V.A, một thành phố lộng lẫy, tiên tiến, hiện đại hơn các chỗ khác và cũng là nơi tôi sinh sống ở đây. Nơi đây đều có những thứ công nghệ tiên tiến mà tôi không thể liệt kê được. Không thể thiếu là những băng đảng, băng cướp có tiếng thường có chuyện xảy ra như bắn súng, cướp ngân hàng, giao dịch trái phép trong thành phố này mà đến nay cảnh sát vẫn chưa thể tóm hết được nhưng riêng mọi người xung quanh thì không quan tâm lắm vì họ đã quá quen nhiều việc như vậy rồi.
Trong lúc đang chạy thì bỗng nhiên có chiếc xe hình dáng giống xe cảnh sát và trên xe có chữ 'N.O.V.A Police' chạy ngang qua xe tôi với tốc độ nhanh như đang có chuyện khẩn cấp gì đó.
Dì Quyên thấy vậy rồi thở dài và nói "Lại nữa rồi.."
Tôi: "Cứ tưởng hôm nay là ngày không gặp chuyện gì chứ.."
Dì Quyên: "Dì cũng nghĩ giống con vậy.."
Cho ai không biết thì tôi nói luôn là ngoài các băng ra thì tại thành phố N.O.V.A còn có những con quái vật mang hình dáng to con, có ngoại hình kì dị mà tôi không thể nói được và những con quái vật này được nhiều người trong đó có tôi gọi là 'Monster'. Tôi không biết chúng nó nguồn gốc và xuất hiện từ đâu ra mà vài ngày thì một vài con hoặc có thể là nhiều sẽ nhảy từ trên cao xuống một khu bất kì và bắt đầu 'tàn phá' nơi đó. Cảnh sát và các Sware đều tới rồi chiến đấu với bọn quái vật đó. Về Sware thì đơn giản là một người máy có chiều cao giống con người và sẽ được một người nào có khả năng điều khiển được nhập vào rồi chiến đấu thôi. Đó là lí do vì sao công ty G.P.T.M luôn chọn tuyển và đào tạo những người trẻ có tài năng nhằm mục đích để chiến đấu vào bảo vệ thành phố này. Với lại.. Chúng nó cũng là nguyên nhân khiến ba mẹ tôi mất trong tai nạn thảm khốc đó nhưng tôi đang quên chuyện đó nên không kể nhiều chuyện đó đâu và tôi từng hứa bản thân mình là một ngày nào đó chính tay tôi sẽ giết được chúng nó nhưng bây giờ thì tôi vẫn không thực hiện được nên chỉ biết hứa trước vậy thôi..
Dì Quyên: "Này Haru.."
Tôi: "Sao Dì?"
Dì Quyên: "Dạo gần đây vụ này xảy ra rất nhiều nên ngày mai con nhớ cẩn thận đấy."
Tôi thấy được sự lo lắng của Dì ấy cho tôi và tôi nói "Dì lo cho con hả?"
Dì Quyên: "Tất nhiên rồi! Con là con của dì mà! Dì phải lo lắng cho con chứ."
Bỗng nhiên tay dì ấy đang nắm trên vô lăng liền rung sợ nhẹ và nói "Dì đã từng mất vài người thân vì 'thứ' đó rồi.. Dì không muốn lần này mất con đâu.."
Tôi nghe vậy thì không biết nói gì hết và bầu không khí liền sang im lặng một lúc.
Dì Quyên: "Dì chỉ nói vậy thôi! Chỉ là ngày mai con cẩn thận là được rồi. Xin lỗi con vì làm bầu không khí mất vui nhé."
Tôi: "Dạ.. Không sao đâu ạ."
Nói vậy thôi chứ sau đó cả hai cũng không nói gì hết cho tới khi đã đến công ty G.P.T.M và tôi từ từ xuống xe rồi nhìn dì ấy.
Dì Quyên: "Con có tiền ăn trưa chưa? Có cần dì đưa cho con thêm không?"
Tôi: "Dạ thôi khỏi dì, con còn dư trong túi mà."
Dì Quyên: "Vậy hả? Nghe con nói vậy thì dì yên tâm rồi. Dì chỉ sợ con làm việc mệt quá rồi đói bụng thôi."
Tôi cười nhẹ và nói: "Không sao đâu dì."
Chúng tôi nhìn nhau được một lúc thì tôi chuẩn bị đi vào và chào tạm biệt dì ấy.
Tôi: "Con đi nha dì."
Dì Quyên: "Uhm."
Tôi quay người và đi nhưng đi được vài bước thì dì ấy gọi tôi lại "Haru!"
Tôi quay lại nhìn thì thấy dì ấy mở nụ cười tươi và nói "Đi làm tốt nhé!"
Tôi thấy vậy thì tự nhiên có hứng lên như mới được nạp năng lượng vậy. Tôi cười lại và vẫy tay tạm biệt dì ấy.
Tôi: "Dạ!"
Tôi quay người lại và đi vào cửa công ty. Khi tôi đi vào thì cửa trước cũng liền mở và phía trước tôi là một cô gái đang đi thẳng về phía tôi. Cậu ấy có tóc đuôi ngựa dài màu vàng, đang mặc bộ đồ sinh viên của công ty có thể cậu ấy là người đang được đào tạo để chiến đấu nhỉ? Tôi nghĩ vậy. Và tôi để ý là chỉ có bàn tay phải của cậu ấy mang bao tay đen mà tay còn lại thì không cũng khiến tôi hơi tò mò xíu.
Trong lúc tôi đang nhìn cậu ấy được một lúc thì có vẻ cậu ấy biết tôi đang nhìn cậu ấy nên nhìn sang tôi và nói "Có chuyện gì à?"
Tôi: "A! Không có gì đâu! Xin lỗi nhé."
Tôi nói xong, cậu ấy mặc kệ và tiếp tục đi qua tôi rồi ra ngoài cửa.
Tôi cũng không quan tâm gì nữa, tôi tiếp tục đi vào công ty và tới sảnh chính. Vừa bước vào thì đập vào mắt tôi là khu công ty rộng lớn, lộng lẫy và có đầy những thứ công nghệ tiên tiến mà tôi chưa từng thấy. Trong lúc tôi đang ngắm mọi thứ xung quanh thì có một cô gái mang bộ đồ nhân viên tới gần tôi và hỏi tôi "Cô là Sayuri Haru và đây là lần đầu tiên cô đi làm ở đây đúng không?"
Tôi: "Đúng rồi và cô là..?"
???: "Rất hân hạnh được gặp cô, tôi là nhân viên của công ty G.P.T.M, tôi sẽ là người dẫn cô tham quan nơi này với lại đưa cô đến chỗ làm việc luôn."
Tôi: "Oh tôi cũng rất vui được gặp cô."
Cô ấy cười nhẹ rồi quay người lại và nói "Chúng ta đi nhé?"
Tôi: "Oke."
Cô ấy bắt đầu dẫn tôi đi tham quan, xem vài khu ở công ty rồi giới thiệu cho tôi về công ty này và các khu khác nói chung là dài lắm nên tôi sẽ bỏ qua luôn. Sau một lúc đi tham quan thì cô ấy đã dẫn tôi tới chỗ làm việc.
Nhân viên: "Đây là khu quản lý Sware và cũng là chỗ mà cô sẽ làm việc ở đây."
Vậy đây sẽ là chỗ tôi làm việc ở đây ư? Tôi cũng không có yêu cầu cao gì hết nên tôi sẽ chấp nhận làm ở đây vậy.
Nhân viên: "Còn bộ đồ đi làm của cô thì công ty chúng tôi đã chuẩn bị sẵn ở phòng thay đồ bên đó rồi nhé."
Cô ấy lấy một thứ gì đó và đưa cho tôi, tôi lấy thứ đó và nhìn thì đó là chiếc chìa khóa.
Nhân viên: "Đây là chìa khóa tủ đồ của cô, cô tới đó rồi thay đồ và bắt đầu công việc luôn nhé."
Cô ấy cúi người nhẹ để chào tạm biệt tôi và nói "Giờ thì tôi xin phép quay lại chỗ công việc và chúc cô một ngày làm việc ở đây vui vẻ nhé."
Tôi: "Tôi cũng cảm ơn cô vì đã giới thiệu và dẫn tôi đến đây nhé."
Cô ấy cười nhẹ và nói "Không có gì, nhiệm vụ của tôi mà. Vậy thì tôi đi nhé."
Tôi: "Uhm."
Cô ấy đi ngang qua tôi và quay lại chỗ làm việc của cô ấy.
Tôi: "Được rồi, đi thay đồ thôi. Phòng thay đồ nãy cô ấy chỉ hướng bên kia thì phải."
Tôi đi vào phòng thay đồ, cất túi xách rồi mở tủ đồ để lấy bộ đồ và bắt đầu mặc, mặc bộ đồ xong thì tôi tới gần rồi đứng trước gương và nhìn.
Tôi: (Cũng đâu tệ nhỉ?)
Nhìn được một lúc rồi tôi quay lại lấy thẻ nhân viên của mình rồi đeo lên vòng cổ và rời phòng thay đồ.
Tôi: "Được rồi.. Vào làm thôi!"
Vừa đi vào khu quản lý Sware thì tôi bất ngờ là trong đây có rất nhiều Sware ở từng khu A, B, C, D mà tôi không thể đếm nổi, mỗi Sware thì có một mẫu mã khác nhau như là D-101, C-220, A-330,.. và sẽ được một hoặc hai người sẽ quản lý.
Trong lúc đang đi thì tôi cầm thẻ lên rồi xem thông tin để tôi biết được mình sẽ quản lý Sware nào.
Tôi: "Coi nào.. Mình sẽ làm ở khu A.."
Sau một lúc đi tìm thì tôi đã tới chỗ của mình.
Tôi: "Đây rồi, Sware mà mình sẽ quản lý đó là.."