Please note that Tapas no longer supports Internet Explorer.
We recommend upgrading to the latest Microsoft Edge, Google Chrome, or Firefox.
Home
Comics
Novels
Community
Mature
More
Help Discord Forums Newsfeed Contact Merch Shop
Publish
Home
Comics
Novels
Community
Mature
More
Help Discord Forums Newsfeed Contact Merch Shop
__anonymous__
__anonymous__
0
  • Publish
  • Ink shop
  • Redeem code
  • Settings
  • Log out

Hồn xác

Quyển 1: Thuở ban đầu - Chương 1

Quyển 1: Thuở ban đầu - Chương 1

Jul 08, 2023

Cánh hoa tuyết rơi xuống chiếc khay pha lê ngoài sân, những đứa trẻ chưa từng đón tuyết đầu mùa sớm như vậy, kéo nhau ra bên ngoài chơi đùa với những bông tuyết trắng. Bữa tiệc mừng công nhà họ Trình vì thế mà náo nhiệt hẳn lên, tiếng cười nói hoà cùng tiếng đàn piano tạo thành bức tranh thật đẹp.

Chợt có tiếng súng nổ từ xa truyền tới, cả đám người hoảng sợ bỏ lại mọi thứ đang cầm trên tay vội vã chạy ra ngoài. Có người không may vấp ngã dưới bậc thềm, lão vô tình nhìn qua bên kia, thấy người đàn ông trung niên đang nằm ngay bên hồ bơi mà ở vị trí thái dương còn lưu lại vết đạn bắn qua. Máu theo đó mà chảy xuống, thấm đẫm lớp tuyết trắng đang phủ lên nền đất lạnh lẽo.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, có hai, ba chiếc xe cảnh sát đỗ trước cổng biệt phủ nhà họ Trình. Đám người mặt mũi lấm lem, sợ hãi đi theo cảnh sát lấy lời khai, pháp y cũng bắt đầu công việc của mình. Khi mọi người đang bận rộn, có một cậu con trai khoảng chừng mười bảy, mười tám nhân lúc cảnh sát không chú ý đến, bước vào bên trong hiện trường vụ án. Một cảnh sát đang lấy lời khai phát hiện ra, bước đến ngăn lại nhưng cậu giằng ra khỏi bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, ôm chặt lấy thi thể của người đàn ông mà khóc.

“Cha, cha tỉnh lại đi. Cha…”.

…

Lục Huyên mang tâm trạng nặng nề theo sau chủ nhiệm Khiêm, hắn chẳng quan tâm đến những ánh mắt tò mò xung quanh, dù sao đây cũng là lần thứ tư chuyển trường trong vòng một năm trở lại, hắn cũng quen rồi. Tiếng xì xào bàn tán bên tai, chẳng khiến cho hắn thêm bận lòng, giờ Lục Huyên chỉ muốn quẳng mọi chuyện ra sau đầu, tận hưởng cuộc sống bình yên thêm vài ngày.

Tiếng cọt kẹt cánh cửa vang lên, khiến hắn giật mình nhìn qua. Thấy chủ nhiệm Khiêm đang vẫy tay gọi mình, Lục Huyên gác lại những suy nghĩ trong đầu, nở một nụ cười thật tươi đi đến. Một khoảng tĩnh lặng bao trùm lên phòng học, không ồn ào và chẳng náo nhiệt giống như các lớp khác, tựa cách biệt với thế giới ngoài kia.

Chủ nhiệm Khiêm chẳng biết nên làm gì, chỉ gõ hai tiếng thước xuống mặt bàn để lấy sự chú ý từ phía học sinh, đằng hắng lên tiếng: “Lớp chúng ta có học sinh mới, các em làm quen với nhau nhé”. Thầy nói rồi quay sang nhìn người bên cạnh, hắn gật đầu đi qua, cùng ông làm nốt thủ tục cuối cùng. “Xin chào, mình là Lục Huyên. Học sinh từ tỉnh M chuyển đến, rất vui được làm quen với các bạn”.

Tiếng vỗ tay rời rạc vang lên, nhưng chẳng khiến hắn nản lòng. Dù sao, Lục Huyên học tạm ở đây một học kỳ, nên có kết thêm bạn mới hay không, với hắn cũng chẳng quan trọng đến thế. “Xem nào, còn chỗ trống ở phía cuối lớp. Lục Huyên, em tạm thời ngồi chỗ đó nhé. Cuối tuần, lớp sắp lại chỗ rồi”.

Lục Huyên cũng chẳng ngại, vốn hắn đâu phải con ngoan trò giỏi gì, nên ngồi đâu cũng vậy cả thôi. Hắn vui vẻ xốc balo trên vai, bước thẳng đến bàn học cuối cùng dãy phía trong mà ngồi xuống. Quay sang nhìn người bên cạnh, thấy cậu ta dường như không muốn động, hắn đành mặc kệ.

Tiết học nhàm chán trôi qua yên bình, mọi người trong lớp học chẳng mấy ai hứng thú ghi bài. Lục Huyên nghĩ thầm, nơi này cũng giống như những ngôi trường mà hắn từng học, đều thất bại trong việc dạy học mà thôi. Lật lật vài trang sách, thấy toàn là chữ khiến hắn hoa cả mắt. Cuối cùng, gấp sách lại đi ngủ.

Tiếng chuông reo hết tiết vang lên, Lục Huyên mơ màng ngồi dậy. Vừa vặn, chủ nhiệm Khiêm vừa giảng xong bài học. Ông nhìn xuống lịch giảng dạy, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tuần sau thi giữa học kỳ, các em ôn bài thật tốt để làm bài kiểm tra nhé”. Nói rồi, ông quay qua nhìn cậu nhóc đang mơ màng cuối lớp, nói thêm: “Lục Huyên vừa mới chuyển đến, có lẽ chưa cập vào chương trình học tại trường. Ái Vân, em là lớp phó học tập, giúp bạn nhé”.

Học sinh nữ tên Ái Vân “dạ” một câu, quay xuống nhìn hắn một hồi. Trong ánh mắt mang theo hướng ghét bỏ, nhưng Lục Huyên chẳng mấy bận tâm đến, đọc nốt quyển sách dang dở trên tay. Ái Vân thấy hắn như vậy, có chút bực mình, dù sao cô cũng là lớp phó học tập lại được thầy giao kèm học sinh mới đến, hắn thế nào đi nữa, cũng nên mở lời trước mới phải. Nhưng cuối cùng, hắn chẳng thèm nói năng câu gì, chỉ chú tâm vào làm việc của mình.

Nhìn đám học sinh đang vui chơi ngoài kia, Lục Huyên chợt nhớ lại chuyện cũ. Ngày trước, hắn có kha khá bạn bè, nhưng sau này vì xảy ra chuyện, nên cứ chuyển trường suốt và cũng không còn liên lạc với đám bạn cũ của mình. Vì thế, khi chuyển đến ngôi trường này, Lục Huyên chẳng còn mặn mà đến việc kết thêm bạn mới nữa. Dù sao với hắn, một mình sẽ tốt hơn là có thêm bạn.

“Xin chào, mình là Thần Thần”. Đột nhiên, cậu bạn ngồi ở phía trên quay xuống, bắt chuyện làm quen. Cậu ta chẳng quan tâm đến sắc mặt không mấy vui vẻ của hắn, vẫn tiếp tục nói: “Rất vui khi được làm quen với cậu. Mong rằng sau này, chúng ta có thể giúp đỡ nhau trong học tập”.

“Chào”. Lục Huyên chẳng buồn trả lời, đáp gọn lỏn một câu, rồi quay sang làm nốt công việc của mình. Thần Thần không những không cảm thấy buồn, ngược lại còn hứng chí nhìn xem, cuối cùng hắn đang làm cái gì. Nhưng nhìn đi nhìn lại, cậu ta vẫn chẳng nhìn ra hắn đang vẽ cái gì.

Chợt có tiếng đằng hắng bên cạnh, cả hai người cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn. Ái Vân cuối cùng bỏ cuộc, tay cầm chồng tài liệu, bước đến bàn học cuối lớp. Lục Huyên nhướng mày nhìn lên, biết rõ cô đang tức giận nên chẳng buồn gây sự. “Lớp phó học tập, có chuyện gì sao?”.

Ái Vân hận không thể mở miệng chửi người, dù gì cũng là lớp phó học tập hơn nữa người ta lại là học sinh mới chuyển đến nên không thể làm gì quá đáng. Cô hít một hơi thật sâu, đặt chồng sách xuống bàn, đây đều là những phần mục cần ôn cho đợt thi giữa kỳ lần này. Dù sao cũng là năm cuối cấp, lượng kiến thức cần ôn tương đối nhiều nên học sinh trong trường thường tranh thủ thời gian làm xong đống bài tập dang dở.

“Cũng không có gì. Nãy thầy đã nói qua, do cậu là học sinh mới đến, nên tôi sẽ giúp đỡ cậu trong lần thi giữa kỳ sắp tới”. Ái Vân ghét bỏ lên tiếng, vừa nói vừa lật từng đề cương và chẳng quan tâm hắn có chịu nghe hay không. “Đây là toàn bộ đề cương của tất cả các môn, cậu đem về xem qua. Nếu chỗ nào không hiểu, mai lên hỏi là được”.

Cô nói xong, quay người bỏ đi. Lục Huyên nhìn chồng sách trước mặt, có chút khó chịu. Dù hắn đến trường chỉ để qua mắt người nhà, nhưng cũng không phải là không biết điều. Ái Vân trưng ra bộ mặt như vậy, khiến hắn bực mình nhưng chẳng thể làm gì ngoài việc thu dọn tập giấy trên bàn.

Đang chưa biết nên cất mấy quyển sách này vào đâu, lại thấy người ngồi bên cạnh đứng dậy bê chồng sách lên, không nói không rằng bước đến chỗ của lớp phó học tập. Ái Vân vừa nhìn thấy cậu vui vẻ lên tiếng, nhưng chưa kịp nói câu gì đã bị ánh mắt của cậu chặn họng.

“Việc giúp cậu ta theo kịp chương trình học trên lớp, không cần lớp phó học tập quan tâm. Tôi sẽ giúp Lục Huyên, không phiền đến cô”. Cậu lạnh nhạt nhìn khuôn mặt đơ cứng của cô, đặt chồng sách xuống bàn, khó chịu lên tiếng: “Tập tài liệu này, trả cho cô. Hãy giữ lấy mà ôn, cố gắng mà vượt qua tôi trong kỳ thi sắp tới”.

Cậu nói rồi quay trở về chỗ ngồi của mình mà ngủ tiếp. Lục Huyên khó hiểu quay sang nhìn, Thần Thần ngồi trên cũng ngạc nhiên không kém. Đây là lần đầu tiên, cậu ta thấy thằng bạn mình chịu lên tiếng vì một người xa lạ. Không biết là phúc hay họa, nhưng thấy cậu như thế, Thần Thần cũng an tâm phần nào.

Cậu ta nhìn sang, thấy Lục Huyên vẫn đang không hiểu chuyện gì. Đưa tay khều khều hắn vài cái, rồi quay sang nghịch mái tóc rối bời của người kia, nói: “Cậu ấy là Hạ Vĩ. Trước đây, mình chưa thấy Hạ Vĩ như vậy bao giờ. Cậu ấy vốn là người trầm tính, những việc không liên quan tới mình, sẽ chẳng bao giờ lên tiếng”.

Lục Huyên nghe xong càng cảm thấy ngạc nhiên, hắn chẳng quan tâm xem tính cách của người kia ra sao nhưng việc lên tiếng vì một người lạ như hắn, khiến bản thân cần phải đề phòng. Dù sao cũng mới gặp lần đầu, vẫn nên cẩn trọng thì hơn. Nhưng Lục Huyên chẳng giấu được sự tò mò, quay sang hỏi lại: “Vậy sao cậu ta lại làm như thế? Dù sao, tôi cũng đâu có than phiền gì”.

“Ai biết”. Thần Thần khẽ nhún vai, ánh mắt phảng phất nỗi buồn nhìn thằng bạn thân. Trong lòng chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, mãi đến khi chuông reo vào tiết mới định thần trở lại. Trước khi thầy giáo vào lớp, cậu ta mới nhả ra một câu: “Có lẽ, Hạ Vĩ thực sự không thích Ái Vân”.

Nói rồi quay lên, vừa vặn giáo viên bước vào. Lục Huyên không nghĩ nữa, xem qua bài học hôm nay một chút rồi đi ngủ. Hắn không cần học, cũng chẳng cần danh hiệu gì. Điều hắn cần là sự bình yên mà thôi, nhưng có mấy khi, Lục Huyên được cảm nhận sự an yên mà bản thân luôn mong ước.

Tiết học cuối cùng kết thúc, Lục Huyên chậm chạp cất sách vở vào trong chiếc balo đã cũ, tiếng điện thoại khẽ reo vang trong không gian tĩnh lặng. Hắn nhìn lướt qua màn hình, thấy người kia có vẻ sắp đến, chán nản lắc đầu. Đột nhiên bên cạnh đưa sang một quyển sổ và một chiếc bút bi nhỏ, hắn vốn định nói gì đó, người kia đã lên tiếng trước.

“Chiều cậu có rảnh không?”. Hạ Vĩ vừa cất sách vở vừa nói, chẳng buồn nhìn hắn lấy một lần. “Cho tôi số điện thoại cùng địa chỉ nơi cậu ở, chiều tôi cho người qua đón cậu”.

Lục Huyên vốn không nghe cậu nói gì, ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía cánh cửa lớp học. Người phụ nữ mặc váy đỏ, có lẽ nào…

Thần Thần thấy hắn không trả lời, đưa tay khẽ đẩy một cái. Lục Huyên quay đầu nhìn lại, thấy hai người họ đang chờ, có chút lúng túng. Cầm lên quyển sổ trên bàn, ghi một mạch rồi đưa cho cậu. “Đây là số điện thoại và địa chỉ của tôi. Mà có thể đón tôi lúc ba giờ được không? Tôi sợ sẽ không về kịp mất”.

“Được”. Cậu nhận lấy quyển sổ đáp lại. Thần Thần vui vẻ quay sang chào hắn một câu, rồi cùng Hạ Vĩ tan trường. “Lát cậu về cẩn thận”.

ginlounge411
Chiang Mie

Creator

Comments (0)

See all
Add a comment

Recommendation for you

  • Secunda

    Recommendation

    Secunda

    Romance Fantasy 43.2k likes

  • Silence | book 2

    Recommendation

    Silence | book 2

    LGBTQ+ 32.3k likes

  • What Makes a Monster

    Recommendation

    What Makes a Monster

    BL 75.2k likes

  • Mariposas

    Recommendation

    Mariposas

    Slice of life 220 likes

  • The Sum of our Parts

    Recommendation

    The Sum of our Parts

    BL 8.6k likes

  • Siena (Forestfolk, Book 1)

    Recommendation

    Siena (Forestfolk, Book 1)

    Fantasy 8.3k likes

  • feeling lucky

    Feeling lucky

    Random series you may like

Hồn xác
Hồn xác

126 views0 subscribers

Tên truyện: Hồn xác.

Tác giả: Chiang Mie.

Thể loại: Boylove, truyện dài, học đường, hành động, ngược, 1×1, cường cường.

Raiting: M.

Tình trạng truyện: Đang hoàn.

Nhân vật chính: : Lục Huyên, Hạ Vĩ | Phối hợp diễn: Thần Thần, Ái Vân, Chủ nhiệm Khiêm, Dương Duệ, Diễm Lệ, Hạ Tranh…

Lưu ý: Truyện viết về mối quan hệ nam x nam, có H và cảnh bạo lực. Ai không thích xin mời CLICKBACK.

Mở đầu:

Cha cậu chết rồi, cũng không biết vì sao ông chết đột ngột như thế. Cậu nhớ rõ đêm hôm ấy, khi tuyết đã phủ đầy trên nền đất lạnh, bàn tay còn vương đầy máu ôm chặt lấy thi thể của ông.

“Ông ấy chết rồi, với tôi mà nói, giống như bầu trời sụp đổ vậy. Thật tốt khi cậu xuất hiện, cảm ơn vì đã ở bên cạnh tôi”.

“Cậu yêu tôi sao? Tôi yêu cậu như vậy, sao cậu lại…”.

Hắn im lặng ôm lấy người con trai đang gào khóc trước mặt, không một lời giải thích, tim hắn khẽ nhói nhưng chẳng đủ tư cách để có thể níu giữ cậu. Khi mọi chuyện bắt đầu, vốn đã sai rồi.

“Nếu như tôi chết, cậu có chịu tha thứ cho tôi không?"
Subscribe

5 episodes

Quyển 1: Thuở ban đầu - Chương 1

Quyển 1: Thuở ban đầu - Chương 1

47 views 0 likes 0 comments


Style
More
Like
List
Comment

Prev
Next

Full
Exit
0
0
Prev
Next