Vào ngày thứ ba, may mắn xem ra đã mỉm cười với họ, một tàu trinh sát đã phát hiện con thuỷ quái cách hạm đội ba mươi kelia về hướng bắc-tây bắc. Họ nhanh chóng đổi hướng, và sau một giờ con thuỷ quái đã vào trong tầm mắt. Họ di chuyển song song theo thuỷ quái, phía sau đội hình là một xà lan lớn, trên đó là hai con người quả cảm, giữ nhiệm vụ đổ máu và bộ phận của gia súc xuống nước nhằm nhử thuỷ quái tấn công, rồi tẩu thoát bằng thuyền nhỏ. Nhiều giờ trôi qua nhưng con thuỷ quái vẫn không có vẻ gì có chút ý định tấn công. Khi hoàng hôn dần buông xuống, Đô đốc Huan Tah kiến nghị họ nên quay trở về Qualoh, bởi vì săn lùng thuỷ quái vào ban đêm là quá mạo hiểm. Hoàng đế Lam suy nghĩ hồi lâu, tay trái vuốt râu. Rồi người nói.
“Không, chúng ta tấn công ngay lúc này.”
Hoàng đế Lam bước tới mũi tàu, hít một hơi sâu, mắt người chuyển trắng toát, và người lại dùng tâm thuật để kéo thuỷ quái khỏi mặt nước. Ngay khi cảm nhận được thân mình đang bị kéo, con thuỷ quái kháng cự ngay, và dùng hết sức bình sinh để lặn xuống. Cái đuôi khổng lồ của thuỷ quái vẫy mạnh dưới nước, tạo nên sóng mạnh trên mặt nước làm tàu thuyền lắc lư, và khi thuỷ quái càng bị kéo gần đến mặt nước thì những con sóng trở nên mạnh hơn và tàu thuyền lại lắc lư dữ dội hơn, làm Hoàng đế Lam khó khăn lắm mới đứng vững. Nắm chặt lấy một dây buồm để giữ thăng bằng, Hoàng đế Lam vẫn tiếp tục kéo thuỷ quái khỏi mặt nước. Và như lần trước, con thuỷ quái càng cố gắng kháng cự thì nó càng tuột dần khỏi sự thao túng từ tâm thuật của hoàng đế. Vậy nên, người càng phải vận dụng thêm nhiều Qigun trong cơ thể để giữ chặt thuỷ quái trong tầm nắm. Sau ba mươi phút vật lộn, con thuỷ quái lúc này chỉ còn cách mặt nước chừng vài chục lia, Taosih Tsun và pháp đội của ông ta dự định truyền Qigun của mình vào Hoàng đế Lam để hỗ trợ. Nhưng người từ chối, lệnh rằng, pháp đội hãy đợi khi con quái vật đã bị kéo hoàn toàn khỏi mặt nước, rồi dùng toàn bộ sức mạnh của họ để giáng một đòn kết liễu. Lại ba mươi phút nữa qua đi, con thuỷ quái giờ chỉ còn cách mặt nước chừng vài lia, nhưng nó vẫn còn sức lực để phản kháng. Hoàng đế Lam lúc này đã đến cực hạn, mũi người bắt đầu chảy máu. Đô đốc Huan Tah vất vả tiến đến gần Hoàng đế Lam và can giáng.
“Bệ hạ! Thần xin đức ngài hãy dừng lại, bệ hạ đã tới giới hạn của mình rồi.”
“Sắp… được… rồi…” vị hoàng đế gặng nói qua kẽ răng.
“Xin hãy dừng lại, bằng không bệ hạ sẽ chết đấy!” Đô đốc Huan Tah hô lớn.
Lờ đi lời can giáng của vị đô đốc, Hoàng đế Lam vẫn cứ tiếp tục, mặc cho máu chảy thành dòng dưới mũi, mặc cho thị giác mờ nhoà và hai mắt xuất huyết đỏ au. Đô đốc Huan Tah không thể để mặc cho hoàng đế liều mạng như thế, ông ta liền chồm tới và che lấy mắt của Hoàng đế Lam để ngắt đi kết nối tầm nhìn và kéo người lùi lại. Thoát khỏi tâm thuật của Hoàng đế Lam, con thuỷ quái liền biến mất xuống đáy sâu.
“KHÔNG!!!!” Hoàng đế Lam gào lên, xô mạnh vị đô đốc sang bên.
Người mau chóng phóng về phía mũi tàu, nhưng con thuỷ quái đã mất dạng.
“HUAN TAH!!! Ông dám sao!” Hoàng đế Lam thét lớn và tát mạnh vào mặt vị đô đốc già.
“Trừng phạt lão như thế nào thì cứ tuỳ ý bệ hạ. Thần chỉ làm điều phải làm, đức ngài không thể hành động liều mạng như vậy được,” Đô đốc Huan Tah quỳ xuống.
Hoàng đế Lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vị đô đốc, mắt giận long lên sòng sọc và hơi thở nặng nhọc, tay thì giơ cao, sắp sửa đánh ông đô đốc già thêm lần nữa. Nhưng mau chóng nhận ra tay mình đang run lẩy bẩy, không chỉ có tay thôi mà còn cả chân nữa. Không phải do giận dữ mà chúng run mà là do kiệt sức, quả thật, cuộc giằng co vừa rồi đã rút kiệt sức lực của người. Lời ông đô đốc quả thật đúng; Hoàng đế Lam hít lấy vài hơi sâu để làm dịu cơn giận.
“Gọi hạm đội về, quay lại Qualoh,” Hoàng đế Lam thở dài, lau máu khỏi mũi mình.
“Xin tuân lệnh,” Đô đốc Huan Tah trả lời và cho ra hiệu để gọi hạm đội quay về cảng.
Comments (0)
See all