INFP yêu bằng tất cả. Họ ôm giấc mơ, ký ức, con người, bằng trái tim không có hàng rào. Họ giữ lấy từng lời nói nhỏ, từng ánh nhìn thoáng qua, như thể mọi điều đều có một linh hồn riêng cần được trân trọng.
Và chính vì vậy, buông tay là điều gần như đi ngược với bản năng của họ.
Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng giữ được như họ mong muốn. Người rời đi. Ước mơ đổi hình. Những điều từng là ánh sáng cũng có thể trở thành bóng tối. INFP đứng đó, với trái tim trĩu nặng, tự hỏi: Làm sao để buông mà không phản bội chính mình?
Buông tay, với họ, không phải là từ bỏ. Đó là một hình thức yêu cao hơn, yêu đến mức không cố giữ lại những gì đã không còn thuộc về. Buông tay là tin rằng, có những điều chỉ đến để dạy họ điều gì đó, rồi rời đi.
Đôi khi, sự buông bỏ không đến từ sức mạnh, mà từ sự mệt mỏi. Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, INFP học được sự yên bình. Không phải mọi câu chuyện đều cần một cái kết trọn vẹn. Một vài điều đẹp nhất… là những điều chưa hoàn thành.
Và họ nhận ra: buông tay không có nghĩa là quên. Đó là để cho điều gì đó sống trong tim, nhưng không còn nắm giữ nó mỗi ngày. Họ học cách thở mà không đau, nhớ mà không gục.
Nghệ thuật buông tay, với INFP, là một vũ điệu lặng thầm giữa mất mát và chấp nhận. Một bài hát không có lời, nhưng ngân vang mãi trong tim người mộng mơ.
Comments (0)
See all