Có những ký ức không phải của mình… mà vẫn đau như thể là da thịt. INFJ hiểu điều đó.
Họ có thể bước vào câu chuyện của một người lạ và cảm thấy như đang nhớ về điều gì đó trong chính mình. Một ánh mắt buồn, một cử chỉ nhỏ, một bản nhạc thoáng qua, tất cả đều có thể gợi lên những ký ức không rõ nguồn gốc. Không cần lý do, không cần lời giải thích. Chỉ cần cảm thấy.
INFJ không sống chỉ bằng trải nghiệm cá nhân. Họ thấm sâu vào dòng cảm xúc tập thể, vào những tầng nghĩa ẩn khuất của nhân loại. Họ không chỉ lắng nghe bằng tai, mà bằng cả linh hồn. Có thể bạn không nói, nhưng họ đã nghe. Có thể bạn không nhớ, nhưng họ đã cảm nhận.
Thế nên đôi khi họ buồn mà chẳng rõ tại sao. Họ thấy nặng lòng với một thế giới chưa từng chạm, và khóc cho một nỗi mất mát chưa từng gọi tên. Như thể có sợi dây vô hình nối họ với nỗi đau của cả nhân gian.
Đó không phải sự yếu mềm. Đó là sự nhạy cảm hiếm có – một cánh cửa luôn mở, đón nhận cả ánh sáng lẫn bóng tối. Và từ nơi đó, INFJ chọn đem theo những mảnh ký ức không tên ấy, biến chúng thành sự dịu dàng, thành lời an ủi, thành ánh sáng cho ai đó đang đi qua bóng tối.
Bởi vì dù ký ức ấy không thuộc về họ, họ vẫn chọn giữ lấy – để ai đó ngoài kia được nhẹ lòng.
Comments (0)
See all