Có những lúc INFJ cảm thấy mệt mỏi mà không rõ vì sao. Như thể linh hồn họ đang mang theo hành lý của những kiếp sống chưa từng gọi tên.
Họ không có nhiều ký ức để bám víu. Quá khứ trôi đi như sương khói mơ hồ, không rõ hình thù. Những chi tiết nhỏ, những kỷ niệm cá nhân, lịch sử của chính mình… đều nhạt dần, như thể chưa từng thật sự xảy ra. Đó là Si Demon, một phần của họ luôn lạc lõng giữa dòng thời gian.
INFJ không sống để nhắc lại. Họ sống để cảm nhận, để kết nối, để hướng tới. Nhưng chính vì thế, đôi khi họ lạc lối giữa những điều tưởng chừng đơn giản: một ngày tháng đã qua, một việc nhỏ cần nhớ, một cử chỉ mang tính thói quen. Họ không giữ lại – không vì không muốn, mà vì không thể.
Và đôi khi, điều đó khiến họ thấy… khác biệt.
Người khác kể về những ký ức tuổi thơ, những lần trở về, những điều thân quen. INFJ lắng nghe với ánh mắt dịu dàng, nhưng trong lòng họ là một khoảng trống lặng lẽ. Không phải họ không có quá khứ, mà quá khứ ấy cứ trôi tuột như nước qua tay, để lại cảm giác hơn là hình ảnh.
Nhưng cũng chính sự thiếu vắng ấy khiến họ trân trọng hiện tại hơn. Họ nắm lấy những khoảnh khắc ngắn ngủi, như thể biết rằng chúng sẽ biến mất trước khi kịp gọi tên. Họ yêu một ánh nhìn, một lần chạm, một cơn gió thoảng, không phải vì nó sẽ trở thành kỷ niệm, mà vì nó đang là.
INFJ không phải là người của hoài niệm. Họ là người của cảm nhận. Và khi ký ức không đến từ hôm nay, họ vẫn sống, vẫn yêu, vẫn thở, bằng một trái tim không cần quá khứ để biết cách rung động.
Comments (0)
See all