INFJ có thể nhìn thấy vẻ đẹp của thế giới – sắc màu, chuyển động, âm thanh, ánh sáng. Nhưng tất cả luôn có vẻ như... ở một nơi khác.
Se, cảm giác hướng ngoại – là cánh cửa mỏng manh nối họ với hiện tại. Nhưng cánh cửa ấy không luôn mở. Đôi khi nó đóng sập lại, khiến họ lạc giữa những thứ đang diễn ra ngay trước mắt. Một bữa tiệc đông người, một nơi đầy âm thanh và ánh sáng – với họ, không phải là sự sống động, mà là một cơn lốc, một cơn cuồng phong.
INFJ yêu cái đẹp. Nhưng cái đẹp đó phải sâu, phải có linh hồn. Một ánh chiều tà lặng lẽ. Một chiếc lá rơi. Một ánh nhìn tình cờ. Họ ghi nhớ những chi tiết ấy không bằng mắt, mà bằng trái tim. Họ không cần chụp lại. Họ chỉ cần cảm thấy.
Si Demon khiến INFJ dễ quên đi cơ thể mình – bỏ bữa, thức khuya, làm việc đến kiệt sức – vì họ không cảm nhận ranh giới vật lý rõ ràng như người khác. Họ sống nhiều trong đầu, trong trực giác, trong cảm xúc. Và đôi khi, thế giới thực trở nên quá thô, quá sáng, quá nhanh.
Nhưng cũng chính vì yếu đuối trước hiện tại, INFJ lại có một khao khát thầm lặng: được hiện diện. Được cảm nhận bằng tất cả giác quan. Được chạm vào thế giới mà họ thường chỉ quan sát từ xa.
Và khi họ học được cách mở lòng với hiện tại – ăn một bữa cơm thật chậm, ngắm một đoá hoa thật kỹ, nghe một bản nhạc mà không nghĩ gì – họ không còn lạc lõng nữa.
Họ bắt đầu... có mặt.
INFJ không sinh ra để luôn sống trong mơ. Nhưng để hiện diện, họ cần thời gian. Cần sự dịu dàng.
Bởi thế giới này quá rực rỡ. Và đôi khi, quá xa lạ.
Comments (0)
See all