INFJ thường biết điều gì đó – không phải qua lý do, mà qua trực giác.
Họ nhìn thấy kết cục khi người khác còn đang thảo luận bước đầu. Họ cảm thấy bản chất khi người khác mới chỉ thấy bề mặt. Họ tin vào những điều chưa có bằng chứng, vì trái tim họ đã nói: nó là thật.
Nhưng rồi ai đó hỏi:
“Sao em lại nghĩ thế?”
“Có số liệu nào không?”
“Dựa vào đâu mà em chắc chắn?”
Và INFJ... im lặng.
Không phải vì họ không biết, mà vì họ không nói được theo cách thế giới đòi hỏi.
Te Trickster trong họ như một đứa trẻ bị lạc giữa những biểu đồ, bảng phân tích, kết luận có trật tự. Nó không hiểu tại sao phải chứng minh điều mình đã thấy rõ. Nó chỉ biết rằng – nếu phải dùng logic của người khác, thì tiếng nói bên trong mình sẽ bị bóp nghẹt.
INFJ không giỏi “thắng” trong một cuộc tranh luận. Nhưng họ cũng không muốn chiến thắng.
Họ chỉ mong được tin tưởng.
Được lắng nghe, dù chỉ một lần, không phải bằng lý trí, mà bằng lòng tin dịu dàng: “Em thấy như vậy à? Vậy chắc hẳn là có điều gì đó ở đó.”
Họ không tìm kiếm quyền lực qua lý luận. Họ tìm sự thấu hiểu.
Và nếu bạn từng gặp một INFJ đang lúng túng tìm từ để diễn đạt điều rất thật trong lòng, xin đừng thúc ép họ theo cách thế giới quen dùng.
Hãy chờ một chút.
Vì đôi khi, sự thật cần được lắng nghe bằng trái tim, không phải bằng luận điểm.
Comments (0)
See all