INFJ thường sống chậm. Họ quan sát, lắng nghe, và chờ thời điểm. Họ tin rằng mọi thứ đều cần thời gian để chín, và lời nói nếu không đủ sâu thì tốt hơn nên giữ lại. Họ không vội. Họ hiểu sự vội vã có thể đánh mất điều tinh tế nhất.
Nhưng rồi có lúc, điều đó không còn giữ được nữa.
Có một ngày, INFJ thức dậy và thấy mọi thứ xung quanh quá yên. Quá chật. Quá cũ.
Họ muốn phá vỡ nhịp điệu ấy.
Muốn đi. Muốn nói. Muốn thử. Muốn làm một điều gì đó – bất kể đúng hay sai.
Không phải vì họ mất phương hướng.
Mà vì họ không thể chịu nổi cảm giác bị mắc kẹt trong sự an toàn.
Họ bắt đầu nói những điều họ từng nghĩ là không nên. Viết những dòng họ biết có thể làm người khác khó chịu. Gọi cho một người họ chưa từng nghĩ sẽ gọi. Bắt đầu một dự án mà bản thân chẳng chắc sẽ đi tới đâu.
Họ không cần kết quả. Họ chỉ cần chuyển động.
Miễn là không phải ngồi yên – như mọi ngày trước đó.
Có gì đó trong họ đang thúc giục. Một tiếng gõ nhè nhẹ nhưng dai dẳng vào tâm trí:
“Em còn bao nhiêu thời gian để cứ chỉ đứng nhìn?”
“Đã đến lúc làm một điều gì đó, kể cả khi nó chẳng giống em.”
INFJ đôi khi thấy chính mình trở nên kỳ lạ.
Thích ánh đèn sáng.
Thích nói nhiều hơn thường lệ.
Thích lắng nghe chính mình, thay vì người khác.
Và có lẽ, thích cả việc không cần ai hiểu.
Rồi khoảnh khắc ấy cũng qua. Họ trở về. Dịu dàng hơn. Chậm lại. Nhưng trong lòng đã có một vết xước – vết xước của sự sống.
Vì đôi khi, để không đánh mất mình, họ cần đánh thức một phần họ chưa từng thừa nhận.
Một phần muốn tự do. Muốn phi lý.
Muốn sống – thay vì chỉ quan sát cuộc sống.
Comments (0)
See all