INFJ thường được nhìn như người dịu dàng – yên tĩnh, hiểu chuyện, luôn biết đặt mình vào cảm xúc người khác. Họ lắng nghe nhiều hơn nói. Họ tha thứ dễ dàng. Họ bước nhẹ qua thế giới, như thể sợ làm tổn thương bất kỳ điều gì.
Nhưng ngay cả ánh sáng cũng có shadow.
Có những điều họ không bao giờ nói. Không phải vì không đủ lời, mà vì quá đủ để biết không ai thực sự muốn nghe.
Đó là những lúc họ cảm thấy thế giới này giả tạo đến nghẹt thở. Những mối quan hệ chỉ tồn tại khi họ gật đầu. Những lời quan tâm chỉ là vỏ bọc cho sự ích kỷ. Những người họ từng nâng niu hóa ra chỉ nhìn thấy họ như một nơi để trút gánh nặng – rồi rời đi khi đã nhẹ lòng.
INFJ không nổi giận. Họ rút lui.
Họ im lặng, nhưng trong lòng là hàng trăm câu hỏi:
“Tại sao em luôn phải hiểu?”
“Tại sao em luôn phải là người chịu đựng?”
“Tại sao không ai dừng lại để nhìn xem em đã mệt đến mức nào?”
Có những đêm, họ tưởng tượng mình biến mất. Không báo trước, không dấu vết.
Không còn dịu dàng. Không còn lịch sự.
Chỉ còn một sự trống rỗng, và họ – hoàn toàn không buồn vì điều đó.
INFJ có thể rất tối – nếu họ muốn.
Họ biết cách nói những điều khiến người ta tổn thương sâu nhất. Họ biết điểm yếu của từng người quanh mình – vì họ từng lắng nghe quá kỹ, từng quan tâm quá sâu. Và nếu một ngày họ dùng sự hiểu biết đó để đáp trả, thì không phải vì họ vô tâm… mà vì họ đã bị đẩy đến ranh giới cuối cùng.
Nhưng họ hiếm khi làm điều đó. Vì họ sợ chính phần tối trong mình.
Phần có thể thao túng. Phần có thể lạnh lùng. Phần có thể cắt đứt mọi thứ chỉ bằng một cái quay lưng.
Họ không phải người yếu. Họ chỉ đang cố giữ phần mạnh nhất của mình không làm tổn thương ai.
Vì trong bóng tối của INFJ, không phải là sự ác độc.
Mà là sự cô đơn tích tụ quá lâu.
Là nỗi tổn thương không ai thấy.
Là một cánh cửa họ giữ khóa – không phải để bảo vệ mình, mà để bảo vệ người khác khỏi một cơn bão họ chưa từng thừa nhận.
Comments (0)
See all