INTP quen với việc bị hiểu lầm. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thấy tổn thương.
INTP nói ít, nghĩ nhiều. Họ chọn lọc từ ngữ, cân nhắc từng chi tiết, và thường tránh nói khi không chắc lời mình có giá trị. Nhưng chính sự im lặng ấy khiến người khác gán cho họ cái nhãn: lạnh lùng, xa cách, không quan tâm.
Thực ra, họ quan tâm rất nhiều. Họ chỉ không giỏi biểu hiện.
Khi họ bị hiểu sai, họ không phản ứng ngay. Họ rút vào trong. Họ nghiền ngẫm lý do tại sao điều đó xảy ra, liệu có phải do cách họ cư xử, hay đơn giản là vì người kia không thực sự muốn hiểu. Và rồi họ im lặng lâu hơn.
Không phải vì họ giận. Mà vì họ thất vọng. Họ đã cố gắng, theo cách riêng của mình. Nhưng dường như, thế giới luôn mong họ trở thành một phiên bản dễ đọc hơn, dễ đoán hơn, dễ “cảm nhận” hơn.
INTP không thích giải thích cảm xúc của mình. Họ cảm thấy việc ấy vừa mệt mỏi, vừa không cần thiết. Họ mong ai đó có thể hiểu bằng cách ở lại đủ lâu. Nhưng rất ít người làm được điều đó.
Và thế là, họ học cách tự an ủi. Bằng suy nghĩ, bằng phân tích, bằng việc biến tổn thương thành câu hỏi tiếp theo: "Làm sao để hiểu người khác hơn, nếu chính mình luôn bị hiểu sai?"
Comments (0)
See all