Ở một mình, INTP không cảm thấy trống rỗng. Họ cảm thấy đầy.
Không cần nói chuyện. Không cần trả lời ai. Không cần tỏ ra có cảm xúc đúng lúc hay giữ ánh mắt đúng chừng mực. Họ chỉ cần được là họ, trong sự tĩnh lặng mà người khác có thể thấy “lạnh”, nhưng với họ là nơi an toàn nhất.
Ở đó, họ du hành qua những ý tưởng dang dở, những mô hình chưa được thử nghiệm, những câu hỏi cũ chưa từng có lời giải. Thế giới trong đầu họ có tầng tầng lớp lớp chiều sâu, và chính sự một mình giúp họ nghe thấy rõ nhất tiếng nói bên trong.
Họ có thể nằm hàng giờ không làm gì mà vẫn cảm thấy trọn vẹn. Một ý tưởng nảy ra. Họ ghi chú lại. Một liên tưởng mới. Họ tra cứu thêm. Không ai vội, không ai giục, không ai cần giải thích. Và trong khoảnh khắc đó họ là chính họ, nguyên vẹn, không chỉnh sửa.
Người khác có thể không hiểu sao họ cần nhiều không gian đến vậy. Nhưng với INTP, đó không phải sự trốn tránh. Đó là cách họ tồn tại một cách trọn vẹn, trước khi quay lại thế giới với lòng kiên nhẫn và cái nhìn sắc sảo hơn.
Comments (0)
See all