Quá nhiều phi lý, quá nhiều cảm tính, quá nhiều những cuộc tranh cãi chẳng đi đến đâu. Họ thấy con người hành động mà không suy nghĩ, tin tưởng mà không kiểm chứng, phán xét mà không hiểu. Mọi thứ như một trò chơi lớn, nơi logic bị lãng quên, còn sự thành thật chỉ là một vai diễn tạm thời.
INTP không giận. Họ chỉ im lặng. Càng thấy vô nghĩa, họ càng rút về thế giới của riêng mình. Không phải vì họ cho mình là hơn, mà vì họ đang đau. Đau khi những gì họ trân trọng: sự minh bạch, suy nghĩ độc lập, và lòng thiện lương… dường như ngày càng hiếm.
Họ bắt đầu hoài nghi: Có đáng để tin vào con người không? Có đáng để góp phần thay đổi điều gì, nếu mọi thứ cứ lặp lại như một vòng luẩn quẩn?
Và rồi đôi khi, một điều rất nhỏ níu họ lại.
Một cuộc trò chuyện thật lòng. Một người trẻ đặt một câu hỏi sâu sắc. Một hành động tử tế không cần ghi nhận. Một quyển sách viết cách đây trăm năm, vẫn chứa cùng nỗi đau mà họ đang cảm thấy bây giờ.
Lúc đó, họ hiểu: loài người không hoàn hảo. Nhưng cũng chính vì thế, vẫn còn hy vọng. Vẫn còn lý do để quan sát, để phân tích, để viết, để hiểu và có lẽ, để tiếp tục tin thêm một lần nữa.
Comments (0)
See all