INTP ít nói về ước mơ. Không phải vì họ không có, mà vì chúng quá mong manh để phơi ra giữa đời.
Có những viễn cảnh họ đã nghĩ đến hàng trăm lần trong đầu: một công trình họ muốn xây dựng, một cuốn sách họ sẽ viết, một lý thuyết sẽ thay đổi cách nhìn của ai đó về thế giới. Nhưng họ không kể. Không vì ngại, mà vì biết: không phải ai cũng hiểu. Không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để lắng nghe đến cùng những điều còn dang dở.
Họ ôm những giấc mơ ấy như ôm một bản thảo chưa hoàn thiện, cần được bảo vệ khỏi sự ồn ào, khỏi ánh nhìn lướt qua, khỏi những lời bình luận nửa vời. Vì chỉ cần một chút bất cẩn, chúng có thể vỡ vụn, hoặc tệ hơn: bị gán cho một ý nghĩa mà chúng chưa từng mang.
Nên INTP cứ âm thầm. Vừa đi, vừa sửa. Vừa sống, vừa thử nghiệm. Những người ngoài có thể nghĩ họ đang lang thang vô định. Nhưng thật ra, họ biết rất rõ mình đang xây gì, chỉ là bức tranh đó chưa đến lúc hoàn chỉnh.
Và nếu một ngày họ chia sẻ với bạn một phần giấc mơ ấy, hãy biết rằng, đó không phải là chuyện nhỏ. Đó là một lời mời bước vào không gian thiêng liêng nhất trong tâm trí họ. Nơi mọi thứ đều chân thành, ngay cả khi chưa có gì chắc chắn.
Comments (0)
See all