Có những ngày INTP không buồn, không mệt, không lo âu, nhưng vẫn cảm thấy khoảng trống lặng lẽ bên trong.
Đó không hẳn là cô đơn theo nghĩa thông thường. Họ vẫn trò chuyện, vẫn làm việc, vẫn cười. Nhưng giữa những kết nối, vẫn có một phần họ không thể chia sẻ. Một phần rất riêng, nơi chất chứa những suy nghĩ còn dang dở, những cảm xúc chưa được đặt tên, và cả những điều họ từng cố gắng diễn đạt… nhưng chưa từng ai hiểu đúng.
INTP quen với điều đó. Từ nhỏ họ đã cảm thấy “khác”. Không phải vì muốn khác biệt, mà vì cách họ nhìn thế giới dường như luôn đi theo một nhịp riêng. Họ có thể nói chuyện hàng giờ về một ý tưởng trừu tượng, nhưng lại lúng túng khi ai đó hỏi: “Bạn đang cảm thấy thế nào?”
Cô đơn của INTP không phải là thiếu người bên cạnh, mà là thiếu cảm giác được thấy thật sự.
Nhưng có lẽ, chính từ sự cô đơn ấy, INTP học được cách làm bạn với bản thân. Họ tìm sự an ủi trong tri thức, trong những trang sách, trong những mô hình họ tự xây dựng trong đầu. Và họ học cách ở một mình mà không bỏ rơi chính mình.
Và đôi khi, chỉ đôi khi, họ gặp được ai đó không cố gắng lấp đầy sự im lặng, mà cùng họ lặng yên. Lúc ấy, khoảng trống trong INTP không còn đáng sợ nữa. Nó trở thành không gian để điều gì đó thật hơn có thể xuất hiện.
Comments (0)
See all